Tiêu Lâm Na đứng ở một bên nghe nói thế, cô ta nhanh chóng hướng ánh mắt về phía Tiêu Khả Nghiên.Cô cũng biết lí do tại sao mà chị gái lại nhìn mình như vậy.
Cô lập tức gục đầu xuống đất, tỏ ý trước kia mình cũng đã từng mang thai.“Vậy em hẳn phải biết rõ, khi người phụ nữ mang thai cần phải chú ý đến những vấn đề gì rồi chứ?”Cô nhanh chóng gật đầu, đáp lại chị gái.
Cho dù cô có không hiểu về vấn đề này đi chăng nữa, cô cũng biết bản thân phải chú ý đến điều gì, nhưng mà...!Đôi tay cô đang nắm chặt lấy nhau.
Giờ phút này ai cũng có thể nhìn ra được, Khả Nghiên đang vô cùng lo lắng.“Vậy tại sao cô còn chạm vào đồ lạnh hả?” - Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng Hình Thiên Nham.
Những người khác ở trong nhà đang bàn tán sôi nổi nghe thấy thế cũng đều phải ngây ngẩn cả người.
Ai cũng phải biết rằng, bọn họ rất ít khi nhìn thấy thiếu gia nhà họ nổi giận.“Cô phải biết rõ rằng, đứa bé mà cô đang chăm sóc chính là con của tôi chứ.
Tôi trả lương rất cao để mời cô về được đây, tôi hy vọng cô có thể đối đãi thật tốt với đứa bé này.
Nếu cô làm không được thì mời cô rời khỏi đây cho tôi.
Tôi hoàn toàn có thể mời người khác để chăm sóc cho nó.”Không.
Không cần phải làm như vậy.
Không cần phải tước đoạt quyền được nhìn thấy Dục Thành của cô.
Sau này cô nhất định sẽ chú ý hơn mà.Cô nhanh chóng vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Hình Thiên Nham, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự cầu xin.
Cô không thể nói chuyện, cô cũng không thể giải thích.
Cô chỉ có thể dùng hành động của chính mình để nói cho anh biết, được chăm sóc Dục Thành chính là khát vọng lớn nhất của cuộc đời cô.“Buông tay ra.” - Ngày hôm qua, từ việc cô va chạm với cha của anh, anh cảm thấy cô vô cùng thiếu trách nhiệm đối với Dục Thành.
Thế nhưng, anh lại không nghĩ được rằng bây giờ lại nháo loạn ra đến tình huống thế này.
Cảm thấy vô cùng thất vọng với người phụ nữ này.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua chỗ bàn tay đang giữ chặt cánh tay anh của cô, hai tròng mắt chợt lóe lên, anh vô tình hất tay của cô ra.Giờ khắc này, giấc mơ của Khả Nghiên nhanh chóng bị đập nát trong nháy mắt.
Cô không muốn như vậy, cô không muốn rời khỏi Dục Thành nhanh như vậy.
Cô muốn cầu xin Hình Thiên Nham một lần nữa, nhưng anh đã nhanh chóng xoay người rời đi.Không còn cách nào khác, cô đành hướng mắt về phía Tiêu Lâm Na mà cầu xin.
Cô không ngờ Tiêu Lâm Na lại lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ rồi nhún vai, tỏ vẻ như bản thân cô ta cũng không còn cách nào khác.
Hừ, cô ta hận không thể khiến cho Khả Nghiên cút khỏi đây càng sớm càng tốt, làm sao cô ta có thể giúp đỡ cô một lần nữa được cơ chứ?Trong lúc Khả Nghiên cảm thấy gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, có một bóng trắng không biết đã xuất hiện từ khi nào, vội vàng chặn trước mặt của Hình Thiên Nham rồi cất tiếng nói: “Thiếu gia à.
Kỳ thật chuyện này cũng không phải hoàn toàn là do lỗi của chị ấy.
Ngày hôm qua, cô quản gia đã bắt tôi và chị ấy phải quét dọn bể bơi.
Cho nên, bảo mẫu mới đột nhiên bị cảm và không có sữa như vậy.”Bóng trắng này xuất hiện rất kịp thời.
Nghe cô ấy nói, cô quản gia bắt đầu cảm thấy căng thẳng ở trong lòng.
Cô ta nhanh chóng chạy đến trước mặt của Hình Thiên Nham rồi vội vàng giải thích: “Thiếu gia à, sự việc không phải như vậy đâu, là do người bảo mẫu tự mình yêu cầu muốn quét dọn bể bơi mà thôi.”Khuôn mặt lạnh băng của anh càng ngày càng trở nên âm trầm hơn hẳn, anh lập tức cau mày lại rồi bình tĩnh nói: “Cô cảm thấy tôi dễ bị lừa lắm hay sao, hay là cô cho rằng lời nói của mình có thể thành sự thật? Thời tiết lạnh lẽo như thế này, cô cũng tự mình yêu cầu tôi cho cô đi quét dọn bể bơi đi?”Quản gia trầm mặt lại rồi lùi ra phía sau, cô ta lập tức không nói nên lời.“Thiếu gia, vẫn còn một chuyện nữa, không phải bảo mẫu không chịu ăn cơm cho tốt mà là bởi vì quản gia không có cho cô ấy ăn cơm.”Cái gì hả? Bắt người ta quét dọn bể bơi trong thời tiết lạnh giá như vậy đã quá ác độc rồi, nhưng cô ta còn ác đến nỗi không cho người ta ăn cơm nữa hay sao?