“Đây là bạn gái của anh? Nghiên Nghiên, đây là sự thật hay sao? Nói cho anh biết đi, đây là sự thật hay sao?”Tiêu Khả Nghiên nghe thế cũng choáng váng, cùng lắm là lợi dụng việc này để nhanh chóng dứt khoát với Lý Thần, chẳng phải là ý hay sao?“Lý Thần, anh nghe rõ rồi đấy.”‘Xoảng.
’ - Lòng Lý Thần như tan nát như ai đó đập một hình hoa hòe tan thành từng mảng vụn vương vãi đầy đất: “Tiêu Khả Nghiên.
Bốn năm.
Bốn năm trời đấy.
Tôi vẫn luôn đem em nâng ở lòng bàn tay sợ nát, ngậm ở trong miệng lại sợ tan.
Lý Thần tôi rốt cuộc có chỗ nào không tốt với em, để em phải đi tìm người khác? Còn giả bộ đau khổ để lừa gạt tôi, em biết tôi có cảm giác thế nào không? Tôi hận em.”Lý Thần thở hắt ra một hơi dài, như muốn chặn lại sự tuyệt vọng đang dân trào trong lòng, nhặt cõi lòng đã tan nát vương vãi đầy đất kia lên.
Anh quay người cố gắng bước thật nhanh, trong phút chốc đã biến mất trong dòng người đông đúc.Biết.
Biết.
Cô hoàn toàn hiểu tâm trạng của anh, chính là…Nhìn Lý Thần bước đi với dáng vẻ bi thương như thế, nước mắt cô không kìm được lại không ngừng tuôn chảy.
Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm tay mình lại.Nhưng câu nói “Tôi hận em” của Lý Thần lại như một mũi tên nhọn cắm sâu trong lòng Khả Nghiên, có cố gắng tới đâu cũng không rút ra được.“Tiên sinh, vừa rồi thật cảm ơn anh.” – Cô không thể ngẩng đầu lên, ngay cả lúc nói lời xin lỗi cũng cúi gằm mặt xuống.
Cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối như thế này của mình.Hình Thiên Nham cũng không nói gì, chỉ cùng với Uông Dương Minh rời đi.
Anh cũng không biết làm như vậy là đúng hay là sai, chỉ là trực giác của Hình Thiên Nham cho biết người phụ nữ này rất cần mình đứng ra trợ giúp, cho nên mới không kìm lòng được mà giả mạo thành bạn trai của cô ấy.“Ôi trời, Nham thiếu, mới gặp mặt cậu đã biết diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rồi đấy.
Chắc không phải là do người trước kia chứ, ha ha ha…” – Chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện vừa rồi, Uông Dương Minh lúc này mới lên tiếng.“Ít nói nhảm lại.” - Hình Thiên Nham lạnh lùng liếc liếc mắt nhìn Uông Dương Minh đi bên cạnh.
Anh đút tay vào túi quần, sau đó cất bước đi thẳng đến tòa cao ốc văn phòng của nhà họ Hình mà không thèm quan tâm Uông Dương Minh nữa.Vừa nhìn thấy Hình Thiên Nham bước tới cửa, hơn mười thanh niên nam nữ từ trong tòa ra đã vội chạy ra, đứng thành hai hàng bên cửa, chính giữa nhường ra lối để Hình Thiên Nham bước đi.
Họ đồng thanh hô: “Thái tử gia…”, đầu cúi thấp về phía Thiên Nham đang bước đi, tỏ vẻ vô cùng cung kính.
Đây chính là hành động tôn kính mà họ dành cho vị Thái tử gia đứng đầu công ty tài chính lớn nhất nước này.Mà người này vốn dĩ sở