“Nhưng qua cuộc điện thoại này, tôi biết tên trộm là ai rồi.”“Thiếu gia, là ai vậy ạ?”Chớp mắt một cái, anh liếc sang A Uy: “Cậu nên biết rằng, chuyện như thế này xảy ra ở nhà họ Hình, người ngoài mà biết thì chắc chắn là không tốt cho cậu đâu.
Vừa nãy cậu cũng nói rồi, mấy người giúp việc đều ở cái nhà này bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa bao giờ xảy ra chuyện này, vậy mà hôm nay nó lại xảy ra, tôi nghĩ…” - Anh cười rất nhẹ, đập vào vai người đứng bên cạnh mình: “Người đó chắc chắn là có nỗi khổ gì thì mới làm vậy nhỉ.
Nhưng cho dù có khó khăn thế nào thì cũng không nên trộm cắp chứ, nếu như thực sự đến bước đường cùng rồi thì có thể đến hỏi tôi để vay tiền mà.
Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, âm thầm để tiền về chỗ cũ, vậy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”Anh nhìn sang A Uy: “Có được không?”Anh ta gật đầu: “Thiếu gia đã nói vậy rồi thì tôi cũng đồng ý, dù sao ở chỗ tôi quản lý mà xảy ra chuyện thế này thì đúng là làm mất mặt nhà họ Hình.
Tôi còn phải cảm ơn thiếu gia không trách tôi nữa.
Được rồi, nếu có ai trong mấy người lấy tiền của tôi thì để về chỗ cũ đi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”“Ha ha…” - Anh cười với vẻ rất thỏa mãn, rút bàn tay đang đặt trên vai người kia về rồi lại ngồi lên ghế sô pha: “Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi hết đi.”Nghe thiếu gia dặn dò xong, những người giúp việc lần lượt rời khỏi phòng khách, không hiểu gì.
Chỉ có một mình Tiêu Khả Nghiên hiểu anh muốn làm gì.Ha ha, mục đích của cuộc điện thoại giả đó chỉ để thủ phạm lộ ra sơ hở thôi.Anh rất thông minh, nhưng điều khiến người khác ấn tượng hơn là sự rộng lượng.
Cho dù là anh có vì danh dự của nhà họ Hình hay là thực sự thương hại tên trộm kia, thì ít nhất khi biết thủ phạm là ai anh cũng chẳng đuổi việc cô ta, rất nhân đạo.Lúc cô và Hình Thiên Nham nhìn nhau, khóe miệng cô vẽ lên một nụ cười biết ơn, để cảm ơn anh đã giải vây cho mình.
Vậy nhưng…Hình Thiên Nham chỉ nhìn lướt qua cô thôi, điều này khiến cô thấy hơi thất vọng.
Anh ấy không nhận ra mình sao?Ôi, mình sao thế này, anh ấy không nhận ra mình không phải là điều tốt sao, sao lại thấy buồn bã như vậy chứ?Lúc đi ra cửa phòng khách, cô lại quay đầu lại nhìn Hình Thiên Nham một lần nữa.
Mà lúc này, Ngô quản gia đi từ trên tầng xuống, đến bên cạnh anh: “Thiếu gia, sao anh lại chắc chắn việc này không phải do cô vú em mới đến kia làm chứ?”“Ha, cô ta có thể tự do vào phòng của chủ nhà mà, trộm cái gì thì cũng phải đáng giá hơn ít tiền của người giúp việc cơ chứ.”Thì ra là như vậy, đây