Hóa ra… chỉ là vì chuyện này thôi sao?A, đây là cảm tình của cô quản gia cùng tên đầu trâu mặt ngựa kia hay sao? Cho nên, mới vào sáng sớm như vậy lại dám đến đây để bảo chính mình nói giúp hắn? A… thật là buồn cười.
Chính mình hiện tại còn phải giả ngây giả ngô để sống qua ngày mà.Lạnh lùng ném cánh tay của cô quản gia kia ra, hành động này của cô ta tức khắc làm cho cô quản gia sửng sốt: “Thiếu...!Thiếu phu nhân?”Tiêu Lâm Na đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cô quản gia mà lạnh nhạt nói: “Tôi không biết là cô cùng tên quản gia nam kia có quan hệ gì, nhưng mà việc thiếu gia đã quyết định thì tôi cũng không thể có khả năng thay đổi.
Chuyện này tôi không giúp được cô rồi.” - Dứt lời, cô ta lại lạnh lùng ngồi ở trước bàn trang điểm.Từ tối hôm qua đến nay, cô ta đã đủ buồn bực trong lòng rồi, việc của chính mình còn chưa hiểu rõ, hơi sức đâu đi lo chuyện người khác chứ?Cô quản gia bị cự tuyệt thì vẻ mặt đầy thất vọng, cô ta tự nhận mình đã giúp thiếu phu nhân không ít việc, hiện giờ có việc tới cầu cô ta, lại không nghĩ mình có thể dứt khoát bị từ chối như vậy.“Tôi biết rồi, thiếu phu nhân.” – Nói với giọng bất lực, cô ta quay đầu rời đi.Đi ra khỏi cửa phòng của Tiêu Lâm Na, thời khắc đó, cô quản gia mới hung tợn trừng mắt nhìn người trong phòng liếc mắt một cái: “Hừ.
Qua cầu rút ván.”“Nghe nói đêm qua sau khi tan tiệc rượu, quản gia kia và cô ta bị bắt vào cục cảnh sát, lúc sau