Đối với Lâm Dương Vũ mà nói, từng ngày trôi qua nhàm chán vô cùng.
Đến công ti rồi lại về nhà, rồi lại từ nhà tới công ti.
Nhân viên của tập đoàn Thiên Vũ cũng nhận ra ông chủ dạo này đáng sợ hơn hồi trước, dễ nổi nóng, không vừa ý liền có thể lập tức sa thải bọn họ, còn lý do Lâm Dương Vũ trở nên như vậy thì không ai biết.
Mà mỗi lần về nhà, anh đều nhìn sang căn hộ bên cạnh, xem Nguyệt Như Ái đã về chưa.
Cầm chìa khóa của cô lên, anh suy nghĩ, có phải nếu anh trả chìa khóa cho cô thì hiện tại, có phải sẽ không tới nỗi không thể nhìn thấy cô hàng ngày không?
Nhiều lúc, Lâm Dương Vũ cũng muốn đến tìm Nguyệt Như Ái, nhưng không biết nên đối mặt với cô thế nào.
Lâm Dương Vũ thở dài, nghĩ thế nào thì nghĩ, suy cùng người có lỗi vẫn là anh.
Không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận người theo đuổi mình lại đã có con rồi.
Cũng tại tính trăng hoa trước đây của anh, quan hệ bừa bãi rồi để xảy ra sự việc này.
[…]
Hôm nay có chút việc nên Lâm Dương Vũ đến tập đoàn muộn hơn mọi ngày một chút.
Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, một hình bóng quen thuộc đập vào mắt anh.
Đó chính là Ánh Hoa, hơn nữa cô ta còn khoác tay một người đàn ông đi vào khách sạn.
Lập tức, Lâm Dương Vũ rút điện thoại gọi cho Cố Gia Kiệt:
- Tổng Giám Đốc.
- Cố Gia Kiệt, tôi cho cậu năm phút phái người tới khách sạn Royal King, theo dõi Ánh Hoa cho tôi.
À, phải ghi âm cả cuộc trò chuyện kia nữa, dù cho chỉ là tiếng rên.
Nhớ đấy, nếu không cậu lập tức bị trừ lương.
Chưa để đối phương bên kia đáp lại, Lâm Dương Vũ đã dập máy.
Cố Gia Kiệt chửi thầm trong đầu: “Con mẹ nó, lần nào cũng y như vậy, toàn sai mấy việc vớ vẩn rồi dọa trừ lương.” Nhưng anh vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo, nhanh chóng phái người tới khách sạn mà Lâm Dương Vũ đã nói.
Ba tiếng sau, khi Lâm Dương Vũ đang giải quyết văn kiện thì Cố Gia Kiệt đi vào, trên tay cầm thanh ghi âm kia đưa cho Lâm Dương Vũ.
- Giám Đốc, đây là đoạn ghi âm anh cần.
- Lâu vậy sao? Đã ba tiếng rồi đấy?
- Vâng, tôi theo lời Giám Đốc ghi âm hết tất cả.
Ánh Hoa với người đàn ông kia bên nhau ba tiếng, nên mới lâu như vậy.
- Chậc chậc, có thai mà cũng hăng thật.
Lâm Dương Vũ cầm lấy thanh ghi âm kia mà bật nó lên.
Lúc nghe cuộc đối thoại của Ánh Hoa và người đàn ông kia, Lâm Dương Vũ dường như tỏa ra đầy sát khí, đến Cố Gia Kiệt bên cạnh cũng toát mồ hôi.
Dần dần, những tiếng rên rỉ phóng đãng của Ánh Hoa được thay vào.
Người đàn bà này đến có thai rồi mà vẫn lẳng lơ đến thế.
Lập tức, anh sai Cố Gia Kiệt đi bắt Ánh Hoa và tên đàn ông kia, tới một căn nhà bỏ hoang.
Cố Gia Kiệt không dám trái lời, vâng dạ rồi đi ngay.
[…]
- A A A A… Thả tôi ra, các người định bắt tôi đi đâu vậy… Thả tôi ra…
Ánh Hoa đang trên đường trở về căn nhà ngoại ô kia, bỗng một chiếc xe chặn đầu xe cô ta, rồi có người xuống đánh ngất cô ta.
Đến lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang ở khu nhà bỏ hoang này, khung cảnh ghê rợn làm Ánh Hoa sợ hãi vô cùng.
- Thả tôi ra, tôi là vợ của Lâm Dương Vũ, còn mang thai con của anh ấy, các người mà đụng tới tôi Lâm Dương Vũ không tha cho các người đâu.
Mấy người đứng đó nghe cô ta nói xong liền bật cười.
Ánh Hoa ngơ ngác, bọn người này không sợ Lâm Dương Vũ sao? Nhưng câu trả lời của một trong số đó còn khiến cô ta hãi hùng hơn.
- Cái gì? Lâm Tổng không tha cho bọn tao? Chính Lâm Tổng sai bọn tao bắt mày tới đây đấy và câm mõm vào nếu không muốn bị tao đánh trước khi Lâm Tổng tới.
Ánh Hoa ngu ngốc tới nỗi, giờ phút này rồi vẫn suy nghĩ lí do Lâm Dương Vũ bắt mình, mà không hề nghĩ tới chuyện lúc nãy của cô ta với người đàn ông kia.
Một lúc sau, Lâm Dương Vũ tới.
Ánh Hoa lại mừng như bắt được vàng, gương mặt hớn hở gọi tên anh: “Lâm Dương Vũ, em biết lũ người kia nói dối, anh đây là tới cứu em mà.”
“Ồ, những tên này nói sao?”
“Bọn chúng dám nói anh sai bọn chúng bắt em.”
Lâm Dương Vũ cũng không muốn nhiều lời với cô ta nữa, rút thanh ghi âm kia ra rồi bật lên cho cô ta nghe.
“Ưm… Hùng Ca… đây, tiền của anh đây.”
“Tiểu Hoa… Không ngờ tên Lâm Dương Vũ kia đường đường là Giám Đốc tập đoàn lớn mạnh nhất thành phố này lại ngu ngốc tới vậy, còn tin rằng đó là con hắn ta, mà đưa cho em nhiều tiền thế này.
Tưởng tên đó thế nào, lại bị đổ vỏ bởi ông đây…”
“Đây chỉ mới là một ít thôi, lần sau em đưa anh nhiều hơn nha.”
“Ừm ừm anh biết rồi, ôi nhớ Tiểu Hoa quá đi, phía dưới cũng nhớ..”
“Ưm… Em cũng vậy… A… Em đang mang con, anh nhẹ chút… ưm…”
Sau đó quả là những tiếng rên rỉ kia.
Còn Ánh Hoa nghe xong đoạn ghi âm ấy, mặt mày tái mét lại.
- Có muốn nói gì không?
- Dương Vũ, là em bị hại, hoặc có thể trùng tên… Cái này… Không, đó không phải em.
- Cô đang thanh minh điều gì vậy? Tôi đâu có nói Tiểu Hoa trong đoạn ghi âm này là cô mà cô đã vội giải thích rồi?
Ánh Hoa lúc này mới biết mình đã rơi vào bẫy của Lâm Dương Vũ, chưa đánh mà đã khai.
Còn Lâm Dương Vũ phẩy phẩy tay, ra hiệu điều gì đó.
Đàn em của anh nhìn thấy thế hiểu ý đi vào trong, lôi ra một tên đàn ông, đó chính là tên sáng nay đã đi cùng Ánh Hoa,