Ái Huyền Liên trở về nhà, cầm theo những bức ảnh mà bản thân vừa chụp được ở nhà hàng lúc nãy cho Lục Đình Phong xem.
- Đình Phong à, anh nhìn xem, bạn thân anh mọc sừng dài chưa này.
- Gì cơ? Ai bị cắm sừng?
- Còn ai được nữa, là Lâm Dương Vũ đó.
Nói xong, cô ta mở điện thoại ra đưa cho Lục Đình Phong xem những bức ảnh ấy.
Anh ta xem xong lại cười khinh, rồi bảo Ái Huyền Liên gửi những bức ảnh ấy cho anh ta.
Lục Đình Phong gửi những bức ảnh này tới Lâm Dương Vũ, phía dưới còn nhắn thêm “Quản con đàn bà của mày cho tốt, nó sắp cắm cho mày cái sừng rồi đấy.”
- Ấy, Đình Phong à, không nên như thế chứ…
- Tiểu Huyền Liên, anh phải cho cậu ta sáng mắt ra xem Nguyệt Như Ái là con đàn bà đê tiện như thế nào, đúng là bạn thân của Từ An An, đê tiện giống hệt nhau.
- Dù thế nào, anh cũng không nên nói người ta như thế a…
Vừa nói, cô ta lại cọ cọ thân thể mình vào người Lục Đình Phong, anh ta cũng không nhịn được mà đè cô ta ra ngay tức khắc.
- Bảo bối à, anh đúng là trước đây bị mù mới từ chối một người như em, vừa đẹp lại vừa tốt.
- Ưm… Giờ anh biết thay đổi là tốt rồi.
Ái Huyền Liên vòng tay qua cổ Lục Đình Phong kéo xuống mà hôn lấy, giây tiếp theo, căn phòng của hai con người này lập tức tràn đầy nhục dục.
…
Nguyệt Như Ái sau khi ăn xong, tạm biệt Viên Vũ Thần rồi gọi tài xế riêng đưa cô trở về.
Về tới chung cư, việc đầu tiên cô cần làm chính là gọi cho Lâm Dương Vũ.
- Alo, Dương Vũ à, anh ăn gì chưa?
- Anh ăn rồi, bảo bối.
- Lúc nãy em đi ăn cùng bạn cũ của mình, là Viên Vũ Thần ấy, nhìn là biết cậu ta vẫn có tình ý với em, nhưng em từ chối rồi.
Lâm Dương Vũ nghe cô kể chuyện mà bật cười.
Chợt nhớ lại tin nhắn mới vừa tới của Lục Đình Phong, anh vội kể cho Nguyệt Như Ái nghe.
- Như Ái, lúc nãy Lục Đình Phong gửi cho anh ảnh em và người đàn ông kia đi ăn tối với nhau, còn nói anh quản em cho tốt nếu không đầu anh sẽ mọc sừng.
Nguyệt Như Ái nghe xong tức giận không thôi, tên Lục Đình Phong này rốt cuộc bị quái quỷ gì không biết, bỗng dưng gặp Ái Huyền Liên lập tức lại trở thành một con người khác, đáng ghét vô cùng.
- Cậu ta bị làm sao vậy? Mà lúc nãy em đi ăn có cậu ta đâu?
- Anh nhìn thấy hình phản chiếu lại kính lúc chụp em, là Ái Huyền Liên chụp.
- Con mẹ, cô ta bị thần kinh sao? Còn cả Lục Đình Phong nữa, không biết bị cô ta cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi mà cô ta nói gì cũng tin.
Lâm Dương Vũ im lặng, không nói gì.
Quả thật, chỉ trong một tuần ngắn ngửi mà Lục Đình Phong quá sức thay đổi đến thế, quán bar của cậu ta cũng tuyên bố đóng cửa, đến anh là bạn thân nhất của Lục Đình Phong mà lúc nào cậu ta cũng từ chối gặp mặt, không kêu bận thì lại nói rằng đang phụ vợ, không chừng lại bị Ái Huyền Liên cho uống bùa thật chứ.
- Như Ái, ở nhà em có ăn uống đầy đủ không?
- Tất nhiên là có rồi.
Mà bao giờ anh về vậy?
- Chiều mai anh về, nhớ anh sao?
- Đúng vậy, rất nhớ anh.
Nghe giọng Nguyệt Như Ái càng lúc càng dịu xuống, Lâm Dương Vũ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Cô mèo nhỏ này, ban đầu thì lúc nào gặp anh cũng xù lông lên để phòng vệ giống như mèo hoang, giờ thì bị anh thuần hóa thành một mèo con ngoan ngoãn bám người rồi.
- Ngày hôm nay có ai chọc giận em hay làm em không vui không?
- Có, trời ạ, sáng ra đang đi trên đường thì tự dưng đâu ra một cô gái chạy qua đường, không biết mắt mũi cô ta ở đâu mà không nhìn trước nhìn sau không biết, may tài xế của em phanh kịp nên không sao, còn cô ta lại ngã lăn ra.
Lúc đầu thì chửi bới, em bảo tới bệnh viện không thì cô ta nói sợ em bắt cóc cô ta vì cô ta quá xinh đẹp.
Nguyệt Như Ái lôi chuyện sáng nay ra kể cho Lâm Dương Vũ nghe, giọng cô kể bực mình vô cùng.
Thực ra cô vẫn luôn ghi thù mấy chuyện này trong lòng, nhưng trước mặt người khác vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh nên không được nóng nảy.
Giờ đối với anh, cô không kiêng nể gì mà nói ra một tràng.
- Rồi sao nữa hửm?
- Tài xế của em ra nói vào mặt cô ta, toàn nói cái đúng