Đó, bác à, bác thấy chưa, anh Dương Vũ bị chị ta làm cho mê muội rồi.
Trước đây, anh ấy có bao giờ dám làm trái lại lời bác như thế đâu? Tứ Thảo Nhi nhận thấy tình cảnh này đang nóng bỏng, lại càng đổ thêm dầu vào để chọc tức Tưởng Cầu Ngọc, khiến cho bà ta càng thêm ác cảm với Nguyệt Như Ái.
- Cái thằng này… Đúng là, kiếm một đứa con gái tử tế không thích, lại thích cái loại con gái đó.
- Bác, cháu thấy cô ấy cũng xinh đẹp, giỏi giang, còn là Giám Đốc, có chỗ nào không tử tế, không tốt?
Lúc này, người đàn ông lúc nãy ngồi cạnh Tứ Thảo Nhi bước vào.
Anh là Tứ Hoàng Kỳ, là anh trai của cô ta.
- Anh trai, sao anh lại bênh chị ta như thế? Anh có biết lúc nãy chị ta hỗn láo với bác Tưởng thế nào không?
- Ừ, không phải là bênh, mà đang nói sự thật thôi.
Còn ai làm bác Tưởng tức giận tới thế, trong lòng người đó phải rõ nhất chứ nhỉ?
- Anh… Anh…
- Thôi thôi, không cãi nhau nữa, ra ngoài ăn tối, kẻo mọi người chờ lâu.
Tưởng Cầu Ngọc đứng ra giảng hòa.
Bà không muốn vì một đứa con gái vô danh làm cho anh em trong nhà cãi nhau bất hòa.
Bấy giờ, hai anh em họ Tứ mới chịu thôi, nhưng trong lòng Tứ Thảo Nhi bây giờ vẫn đang căm ghét Nguyệt Như Ái vô cùng, cớ gì mà cô được Lâm Dương Vũ yêu thương, lại còn được anh trai của cô ta bênh vực như thế?
…
- Như Ái, lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy? Kể cho anh nghe.
- Mẹ anh… Bà ấy không thích em.
Lâm Dương Vũ nghe xong cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Rõ là lúc nãy, mẹ anh luôn miệng khen Nguyệt Như Ái không ngớt, làm sao có chuyện không thích cô được.
- Đâu, em kể rõ ra cho anh nghe xem nào.
Nguyệt Như Ái kể lại đầu đuôi mọi chuyện lúc nãy cho anh nghe.
Tới khúc mà cô kể mẹ anh muốn một cô con dâu làm nội trợ, anh cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Tưởng Cầu Ngọc lúc nào cũng dặn anh phải tìm một cô vợ biết độc lập về kinh tế vì việc trong nhà có thể thuê giúp việc.
Giờ thấy mẹ mình nói như vậy, anh cũng đến chịu rồi.
- Chỉ vì chuyện này mà bà ấy ném vỡ chiếc vòng như thế kia sao?
- Không, Thảo Nhi gì gì đấy, cô ta là người hôm nọ mà em đụng phải.
Xong cô ta nói đổi trắng thay đen, em nói lại đúng sự thật thì bà ấy bảo em hỗn xược, em đứng dậy xin phép về rồi bà ấy ném chiếc vòng ấy xuống đó.
- Tứ Thảo Nhi… anh hiểu rồi.
Mà dù cho mẹ anh có nói gì đi nữa, em cũng không được bỏ rơi anh đâu, biết chưa?
- Em biết rồi mà.
Về đến chung cư, Lâm Dương Vũ xuống xe rồi nhẹ nhàng bế Nguyệt Như Ái lên nhà, giúp cô vệ sinh rồi băng lại vết thương.
May chỉ là vết thương nhỏ nên không ảnh hưởng tới việc đi lại lắm.
Mấy ngày sau, khi Lâm Dương Vũ đang trong cuộc họp ở trên công ty, bỗng có điện thoại gọi tới.
Là Tưởng Cầu Ngọc.
Vì thế, dù đang triển khai kế hoạch nhưng anh vẫn phải tạm hoãn một chút để ra ngoài nghe máy.
- Dương Vũ à, lần trước thế nào mà con dẫn về đứa con gái…
- Mẹ à, nếu mẹ gọi con chỉ vì nói cô ấy thế này thế nọ thì con xin phép được cúp máy, con đang làm việc.
Vừa mở máy đã thấy mẹ anh nói này nói nọ Nguyệt Như Ái, Lâm Dương Vũ nhíu mày lại khó chịu vô cùng, đã thế còn đang trong cuộc họp quan trọng.
Nếu không phải mẹ của anh, anh đã không nghe cuộc gọi này rồi.
- Cái thằng này.
Được rồi, mẹ vào vấn đề chính này.
Tối nay nhà ta tổ chức tiệc, con sắp xếp thế nào về cho sớm, nghe chưa, à…
- Con biết rồi, con đang họp nên con cúp máy đây.
Không để Tưởng Cầu Ngọc nói xong, anh liền lập tức cúp máy, bởi anh biết câu tiếp theo bà định nói là gì.
Anh định gọi cho Nguyệt Như Ái, nhưng giờ này cô cũng đang làm, bảo cũng không chuẩn bị kịp được, vậy nên anh bảo trợ lí Kiệt đi đặt đồ cần thiết cho cô để cùng anh đi dự tối nay.
Phía bên kia, Tưởng Cầu Ngọc đang bực bội vì con trai mình tự dưng lại cúp máy như thế.
Tứ Thảo Nhi cũng đang ở đây, thấy mọi việc như thế liền thêm mắm thêm muối vào để bà càng tức hơn.
- Cái thằng này, không nói nổi nó nữa rồi, dám cúp máy khi bác chưa nói xong.
- Đó, vậy nên bác cần trừ khử chị ta đi, chị ta vậy mà phá hoại tình cảm mẹ con bác…
- Cái mồm không nói được lời tốt đẹp thì im đi.
Tứ Hoàng Kỳ nãy giờ ngồi ngoài trời, nghe mấy lời này của