Chương 44: Màn cầu hôn ngọt ngào.
- Hôm nay là ngày nghỉ mà? Anh vẫn đi làm sao?
- À\, ừ.
Trên công ty có chút việc bận\, nên là anh phải đi trước.
- Được rồi\, anh đi đi\, nhớ đừng làm việc quá sức.
Lâm Dương Vũ gật gù, rồi vội rời khỏi nhà ngay.
Còn Nguyệt Như Ái nhìn anh như thế, bỗng dưng trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Ngày hôm trước, phương diện mà anh vốn nóng như lửa đốt, anh lại lạnh nhạt vô cùng, chỉ thỏa mãn cô xong rồi đi ngủ.
Cộng với lúc nãy, lời nói của Lâm Dương Vũ thì cứ như đang che dấu chuyện gì đó, mập mập mờ mờ.
Nhưng rồi, Nguyệt Như Ái nhanh chóng gạt phăng những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, hôm trước hai người cũng đã hứa với nhau rồi, bây giờ chỉ vì mấy chuyện linh tinh mà cô lại nghi ngờ anh, mất tin tưởng vào anh là không đúng.
Cô nghĩ, chắc do tính cô nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều mà thôi.
Ở nhà, cô cũng tranh thủ xem lại, rồi chỉnh sửa tài liệu một chút.
Sau khi xong, nhìn lên đồng hồ, thấy thời gian cô chỉnh sửa trôi qua chẳng được bao nhiêu cả, vẫn còn rất sớm, mà ở nhà một mình thì lại chán vô cùng.
Vì vậy cô gọi Cố Hiểu Vi tới nhà mình chơi.
- Alo\, Vi Vi à\, ừ\, đến nhà chị chơi nhé\, tiện thì cầm giúp chị đống đồ hôm nọ chị nhờ giữ hộ.
Ừ\, ừ\, cảm ơn em nhé.
Nói xong, cô liền cúp máy.
Cô tranh thủ ăn sáng nhanh, thấy nhà bừa bộn thì dọn qua, chứ không thể để nhà như thế mà mời khách tới chơi được.
May rằng, đúng lúc cô dọn xong nhà thì tiếng chuông cửa cũng vang lên.
- Đây đây\, ra ngay đây.
Nguyệt Như Ái vội ra mở cửa cho bạn vào.
Cửa vừa mở ra, Cố Hiểu Vi thở hồng hộc, vội đem cả đống túi đồ vào trong nhà.
- Phù\, mệt chết em mất.
- Trời\, em đi vội quá hay gì? Mồ hôi nhễ nhại ra kìa\, để chị rót cho cốc nước.
Cô đi vào trong nhà, rót cho Cố Hiểu Vi cốc nước lạnh.
Cố Hiểu Vi thấy nước như là thấy vàng, liền cầm cốc lên uống cạn.
- Phù\, bây giờ ngoài trời nóng chết mất\, đã thế lại còn tắc đường nữa chị ạ.
Em mất gần ba mươi phút để tới đây đó.
- Haha\, vậy sao? À\, Chị gọi Vi Vi tới đây vào sáng sớm thế này\, không biết em đã kịp ăn sáng chưa?
Cố Hiểu Vi định trả lời là có, mà suy nghĩ một lúc, cô lại muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của Nguyệt Như Ái, vì thế liền dối trá trả lời là chưa.
- Được rồi\, vậy đợi chị một chút\, chị làm bữa sáng cho em nhé.
- Vâng ạ\, em cảm ơn chị nhiều.
- Đừng khách sáo thế chứ.
Xong, Nguyệt Như Ái đi vào bếp.
Tuy sáng nay cô ăn sáng bằng ngũ cốc cho nhanh, nhưng cũng không thể mời Cố Hiểu Vi qua loa như vậy.
Vì thế cô bắt tay vào bếp, làm bò sốt vang kèm bánh mì cho Cố Hiểu Vi.
Còn Cố Hiểu Vi ở phòng khách, tò mò đi xem xung quanh nhà.
Cô nghĩ rằng căn hộ chỉ có hai Giám Đốc lớn như thế, sẽ phải thuê giúp việc, hoặc nếu không thuê thì căn hộ này sẽ khá bừa bộn.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, nơi đây vô cùng sạch sẽ, tới cả một hạt bụi cũng không hề thấy, đồ đạng cũng được sắp sếp gọn gàng ngăn nắp.
Vậy là, cô lại có thêm một ấn tượng tốt với Nguyệt Như Ái rồi.
Một lúc sau, Nguyệt Như Ái cũng làm xong bữa sáng cho Cố Hiểu Vi.
- Vi Vi\, chị làm xong bữa sáng cho em rồi này.
- Vâng ạ\, em vào ngay đây.
Cố Hiểu Vi ngửi thấy mùi thơm phức của bò sốt vang, bụng cô vốn đã ăn sáng mà lại kêu lên lần nữa.
Cô nhanh chóng ngồi vào bàn, không chờ được nữa, ngay lập tức liền thưởng thức bữa sáng thơm ngon này.
- Chị không biết em thích ăn gì\, nên nấu bữa sáng truyền thống nhất\, Vi Vi thông cảm nhé.
- Không\, em còn định hỏi chị sao chị biết món ăn yêu thích của em cơ\, em thích bò sốt vang vô cùng luôn ý\, mà lâu lắm chưa ai nấu cho em ăn.
- Vậy thì ăn nhiều một chút\, chị còn nấu cả một nồi lớn cơ.
Cố Hiểu Vi gật gật, rồi chú tâm vào việc ăn uống.
Lúc này, Nguyệt Như Ái mới để ý một đống túi đồ mà Cố Hiểu Vi mang tới, trải ra khắp nhà kia.
Cô nhớ rằng, mình đâu có mua nhiều đồ như thế?
- Ừm… Vi Vi\, tất cả chỗ đồ kia đều là của chị ư?
- Đúng rồi chị\, sao thế ạ?
- Chị nhớ là chị chỉ mua chút đồ thôi mà nhỉ…
Nguyệt Như Ái vẫn cố nghĩ kĩ lại, xem mình mua những gì mà nhiều như thế.
Còn Cố Hiểu Vi thì không nói thêm gì, thực chất đống đồ kia nhiều là bởi cô mua thêm cho Nguyệt Như Ái.
Mấy lần gặp, tuy Nguyệt Như Ái là Giám Đốc lớn, nhưng Cố Hiểu Vi lại thấy cô luôn ăn mặc cứng nhắc, toàn một màu đen trông không khác gì bà cô tuổi trung niên cả.
Cho nên, cô mới cố tình mua thêm vài bộ váy tặng Nguyệt Như Ái.
- Nhiều đồ cũng có sao đâu chị\, đã mua rồi thì chị nghĩ thêm làm gì cho đau đầu.
Chị cứ để mà mặc thay đổi dần đi\, làm công sở đâu nhất thiết phải mặc vest đâu\, mặc mấy bộ đấy em thấy chị già trước tuổi lắm.
- À\, ừ\, chị biết rồi.
Em ăn xong rồi hả? Có muốn ăn thêm nữa không?
- Thôi ạ.
- Vậy để chị dọn chén bát đi cho em.
Thấy Cố Hiểu Vi đã ăn xong, cô liền đem bát đũa cho vào máy rửa bát.
Xong xuôi, cô mới ngồi xuống cùng Cố Hiểu Vi.
- Chị\, chị đi thay đồ đi\, chúng ta đi chơi\, chứ ở nhà chán lắm.
- Đi chơi? Để chị nghĩ đã…
- Nghĩ làm gì chị\, lâu lắm rồi em mới gặp chị í\, nên em muốn chúng ta đi chơi với nhau.
Đi đi\, nha chị? Nhaaa.
- Được rồi\, đợi chị đi thay đồ đã.
Dưới ánh mắt long lanh cũng sự năn nỉ của Cố Hiểu Vi, cuối cùng cô cũng phải đồng ý.
Cô vào trong phòng, thay lấy một bộ váy rồi cùng Cố Hiểu Vi xuống xe, đi thẳng tới trung tâm thương mại.
Nguyệt Như Ái cùng Cố Hiểu Vi đi vào trong, do hôm nay là ngày nghỉ nên ở đây cũng có khá nhiều người tới đây.
Là con gái, tất nhiên hai người lại sà vào mấy cửa hàng bán quần áo, rồi túi sách, mĩ phẩm.
Cố Hiểu Vi cứ như muốn mua hết cả cái trung tâm thương mại này vậy, còn Nguyệt Như Ái