Lâm Dương Vũ sau khi rời khỏi Lâm Gia, anh tới bệnh viện băng bó vết thương trước, anh không muốn Nguyệt Như Ái phải vì vết thương nhỏ này mà lo lắng cho anh.
Sau đó rồi mới trở về nhà.
Tuy chỉ là vết thương nhỏ, phần tóc của anh rũ xuống có thể che được, nhưng anh lại quên mất vết áo đang dính trên sơ mi trắng.
Cho nên lúc trở về, nhìn thấy vết máu loang trên áo anh, Nguyệt Như Ái sốt ruột vô cùng.
- Dương Vũ, tại sao áo anh lại có vết máu như này? Mau nói cho em biết, anh làm sao thế này?
- Không có, không có đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.
- Vết thương nhỏ? Vậy vết thương nhỏ ấy ở đâu?
Dưới sự tra hỏi của Nguyệt Như Ái, cuối cùng anh cũng không thể giấu nổi, dùng tay chỉ chỉ lên trán mình.
- Vết thương nhỏ? Vết thương nhỏ mà anh phải đi khâu thế này? Mau, mau nói cho em biết là ai làm anh bị thương thế này? Em đi tính sổ với tên đó.
- Là mẹ anh, em đi tính sổ đi.
Nhìn cô lo lắng cho anh như vậy, lại còn muốn trả đũa giúp anh, tới khi anh nói ra là mẹ mình, nhìn vẻ mặt từ bực tức sang bối rối, anh không khỏi bật cười.
Còn Nguyệt Như Ái nghe anh nói rằng chính Tưởng Cầu Ngọc là người khiến anh bị thương, cô cảm thấy sững sờ vô cùng.
Rốt cuộc, anh đã nói gì mà lại chọc tức bà ấy tới thế?
- Chậc, anh lại làm nên đại sự gì rồi, mà để bà ấy phải ra tay với anh tới nỗi vậy?
- Bây giờ em lại đứng về phe người làm anh bị thương à? Anh về nhà tuyên bố chuyện chúng ta đi đăng kí kết hôn, rồi thấy Hoàn Gia Mỹ ở đó, anh nói cô ta vài câu, rồi mẹ anh ném cái chén vào đầu anh thôi.
- Nghe anh nói có vẻ như chẳng có gì xảy ra ý nhỉ? Nhưng mà… Không biết tại sao mẹ anh lại ghét em tới như vậy?
Nguyệt Như Ái thở dài, cho dù cô với Lâm Dương Vũ đã đăng kí kết hôn rồi, nhưng thiếu sự chấp thuận của mẹ anh mà lại dám đi đăng kí như vậy thì cũng không tốt lắm.
Dù gì đi chăng nữa, đã là vợ của anh rồi thì tất nhiên sẽ thường xuyên phải về Lâm Gia, mà mẹ chồng con dâu lại không hòa thuận được, thì người khó xử nhất chính là Lâm Dương Vũ.
- Anh biết em đang nghĩ gì mà, em yên tâm, mẹ anh hiện tại chỉ là đang có chút hiểu lầm thôi, em đừng nghĩ nhiều làm gì, mọi chuyện cứ để anh lo.
- Em hiểu rồi…
Nguyệt Như Ái tựa vào lồng ngực anh, dụi dụi vào trong lòng anh.
Còn Lâm Dương Vũ thấy cô như vậy, dáng vẻ hệt như mèo nhỏ làm nũng, anh liền cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn.
…
Nguyệt Như Ái mở điện thoại ra, tuy là tin nhắn từ số lạ gửi tới, nhưng cô biết không ai khác chính là Hoàn Gia Mỹ.
“Hẹn cô ở quán cà phê cũ lúc tám giờ, không gặp không về.”
Nguyệt Như Ái day day trán mình, không biết được rốt cục Hoàn Gia Mỹ lại muốn cái gì đây?
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô vẫn đồng ý hẹn gặp cô ta.
Tám giờ, cô bước vào trong quán cà phê cũ, thấy Hoàn Gia Mỹ vẫn là chọn vị trí cũ để ngồi.
Khác hẳn với lần đầu tiên cô gặp cô ta, mang đầy vẻ cao ngạo, thì hôm nay Hoàn Gia Mỹ lại mang dáng vẻ hiền lành đến lạ thường.
- A… Như Ái, Như Ái, tôi ở đây.
Hoàn Gia Mỹ nhìn thấy cô, thân thiện vẫy vẫy cô lại.
Nguyệt Như Ái đi tới, nhìn thấy phía bên chỗ mình đã có sẵn một cốc nước cam, cô liền nghi ngờ cô ta có mục đích gì với cô rồi.
- Tôi đã gọi nước cho cô rồi đấy, cô uống đi.
- Xin lỗi, tôi không quen được người khác gói nước cho.
Phục vụ, cho tôi một ly cà phê sữa đá.
- Tôi hiểu mà… Cô nghi ngờ tôi bỏ gì vào trong cốc nước phải không?
- Tôi không giám nghĩ thế, thưa cô Gia Mỹ.
Hoàn Gia Mỹ lại bắt đầu tỏ ra đáng thương.
Cô ta nở một nụ cười gượng, rồi nói mấy câu vô nghĩa, khiến người thường nhìn vào liền thương cảm với cô ta.
- Hôm nay… Tôi hẹn cô ra đây, để nói lời tạm biệt, cũng mong cô giúp tôi chuyển lời tới anh Dương Vũ với…
- Tạm biệt? Ý cô là sao?
- Đúng vậy, tôi sẽ quay trở lại nước ngoài, lần này tôi trở về là vì anh Dương Vũ, lúc đầu tôi chỉ nghĩ anh ấy chơi đùa với cô, nên năm lần bảy lượt muốn chia rẽ cô với anh ấy.
Nhưng thấy anh ấy yêu cô thật lòng như vậy, còn đi đăng kí kết hôn với cô, tôi đau lòng lắm, cũng biết bản thân nên dừng lại rồi… Đồng thời, tôi cũng muốn xin lỗi cô, vì tất cả mọi chuyện trước đây mà tôi làm.
Nhìn thấy Hoàn Gia Mỹ tự nhận mọi lỗi lầm của mình, còn cúi đầu xin lỗi, Nguyệt Như Ái trở nên mềm lòng với cô ta.
Cô thở dài, dù gì mọi chuyện cũng đã qua cả rồi, có trách, có thù hận hay ghét cô ta cũng chẳng giải quyết điều gì nữa rồi.
Nguyệt Như Ái cầm cốc cà phê của mình kia lên, cô vừa đặt lên môi, bất chợt lại thấy nụ cười của Hoàn Gia Mỹ, cô liền cảm thấy có gì đó không ổn, nên chỉ nhấp môi với cốc cà phê của mình, sau đó liền đặt xuống.
- Được rồi, tôi cũng không trách cô điều gì cả.
Vậy cô muốn tôi chuyển lời tới anh Dương Vũ điều gì?
Cô vừa