Giờ đây, ở khắp các mặt báo hay trang mạng, tin hot nhất chính là chuyện Nguyệt Như Ái, Giám Đốc công ti Thiên Nguyệt cùng người đứng đầu tập đoàn Vũ Hoàng là Lâm Dương Vũ yêu nhau.
Mà Nguyệt Như Ái bây giờ, đang suy sụp vô cùng.
Đúng lúc này, Từ An An cũng nhanh chóng gọi tới cho cô, hỏi về chuyện giữa hai người họ.
- Này, tao không ngờ luôn đấy.
Khai mau, mày với Lâm Dương Vũ yêu nhau bao lâu rồi?
- Yêu gì mà yêu, tao ghét còn không hết.
Chẳng hiểu sao, anh ta ám tao ở mọi nơi, từ chuyện làm ăn của công ty, hôm đi kí hợp đồng tưởng hợp tác vui vẻ, ai ngờ hắn lại là Tổng Giám Đốc của tập đoàn ấy khiến tao không vui nổi.
Xong giờ mày biết gì không, hắn theo dõi tao hay gì mà giờ còn chuyển tới ở gần tao cơ, hôm qua cũng đi dự bữa tiệc đó nữa.
- Gì, chuyển tới nhà mày? Nhanh nhỉ.
- Nhanh?
Từ An An lúc này mới biết mình vừa lỡ lời, hóa ra cô cũng là một ruột với Lục Đình Phong, giúp Lâm Dương Vũ theo đuổi Nguyệt Như Ái, còn nói địa chỉ nhà của bạn thân mình cho anh ta biết.
Nhưng cô cũng không ngờ được, tên Lâm Dương Vũ ấy lại chuyển tới gần nhà Nguyệt Như Ái nhanh đến thế, hôm nay đã còn công khai yêu nhau rồi.
- Ờ thì… Ý tao là thế sao tự dưng mọi nơi đều nói hai người yêu nhau vậy?
- Hôm qua bị mẹ con Liễu Đình Giai hại, may anh ta cứu tao.
Rồi đám nhà báo mẹ con nhà kia gọi tới xuất hiện, để tránh rắc rối mới phải nói yêu nhau.
- À..à… Vậy thôi ngủ đi, mai còn đi làm.
- Ừm, ngủ ngon.
[…]
Hôm sau, khi Nguyệt Như Ái chuẩn bị đi làm, vừa mở cửa thì đụng mặt với Lâm Dương Vũ.
Nhưng anh lúc này, hình như khác với mọi lần mà cô thường gặp: Anh mặc bộ đồ thể thao đơn giản, nhưng thấp thoáng dưới lớp áo mỏng kia là cơ thể đẹp như tạc tượng, cả người anh ướt đẫm mồ hôi cùng với mái tóc đang rũ xuống mặt, như thế lại càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp trai của Lâm Dương Vũ.
Hình như, anh mới đi thể dục về.
- Nguyệt Như Ái, em nhìn gì vậy?
Lâm Dương Vũ gọi Nguyệt Như Ái, lúc này cô mới giật mình tỉnh lại, thoát khỏi dòng suy nghĩ kia.
Cô tự mắng thầm bản thân rằng tại sao lại bị mê hoặc bởi Lâm Dương Vũ cơ chứ!
- Hửm? Em đang nghĩ gì thế?
- Không, không có gì.
Tôi đi làm đây.
- Khoan, chờ tôi chút, rồi tôi sẽ đưa em đi làm, dù gì ai cũng nghĩ rằng chúng ta yêu nhau rồi, nếu tôi để em tự lái xe đi làm thì không hay lắm.
Nhớ đấy, chờ tôi.
Lâm Dương Vũ nói xong rồi bước vào nhà, không để Nguyệt Như Ái kịp trả lời.
Cô nghe anh nói như vậy, suy nghĩ thấy cũng có lí, liền đứng chờ anh ở ngoài.
Khoảng 10 phút sau, Lâm Dương Vũ đã xong xuôi, nhanh chóng bước ra, rồi cùng Nguyệt Như Ái xuống hầm lấy xe.
Tới nơi, anh ân cần mở cửa xe cho cô, còn đặt tay lên trên, sợ cô bị cộc đầu vào cửa.
Trên đường đi, biết cô chưa ăn sáng còn ghé vào tiệm mua bánh ngọt cho cô.
Những điều nhỏ nhặt này, đều được Nguyệt Như Ái thu vào tầm mắt.
Đến chiều, khi tan làm, khi cô đang định gọi tài xế riêng thì đã thấy xe của Lâm Dương Vũ từ phía xa.
Nguyệt Như Ái chỉ nghĩ rằng buổi sáng tiện đường thì đưa cô đi, không ngờ đến chiều cũng đón cô.
Hình như ngồi trên xe bị ngột ngạt nên anh đang đứng ở lề đường, làm những cô gái đi qua đều mê mẩn với sự đẹp trai của anh, nhưng không dám tơ tưởng vì bọn họ biết anh đứng ở đây là đang chờ ai rồi.
Nguyệt Như Ái bước tới chỗ anh, Lâm Dương Vũ thấy thế liền mở cửa xe cho cô bước vào, rồi mới về ghế lái của mình.
- Không nghĩ buổi chiều anh cũng đón tôi đâu đấy.
- Phải đón chứ, buổi sáng đưa em đi thì buổi chiều cũng phải đón em.
Chiếc xe nhanh chóng trở về khu căn hộ của mình, Nguyệt Như Ái xuống xe rồi đi lên căn hộ của mình.
Nhưng khi cô vừa mở cửa, thì Lâm Dương Vũ lại đi vào nhà cô như thể đây cũng là nhà của anh vậy.
- Này Lâm Dương Vũ, hình như anh nhầm nhà rồi.
- Không, tôi đã đưa em đi làm rồi, thì em cũng phải bù lại cho tôi chứ, nấu bữa tối cho tôi đi.
- Anh… Anh có thể ra ngoài quán hoặc thuê đầu bếp về được mà?
- Không thích, tôi thích em nấu hơn.
Nguyệt Như Ái đến cạn lời với anh.
Hết cách, cô chỉ đành thay quần áo, rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn Lâm Dương Vũ đứng ở ngoái vào nhìn, trông hai người họ lúc này thực sự giống một cặp vợ chồng son mới cưới vậy.
- Này, xong rồi, vào ăn đi.
Lâm Dương Vũ nghe thấy cô gọi liền đứng dậy đi vào bếp.
Nhìn trên bàn ăn, các món ăn trông đều hấp dẫn vô cùng, điều này đã kích thích bao tử đang đói meo của anh.
Sau khi được sự cho phép của Nguyệt Như Ái, Lâm Dương Vũ nhanh chóng chén sạch các món ăn trên bàn, còn cô cũng không nghĩ rằng anh lại thích món ăn mà cô nấu đến thế.
Ăn xong, Lâm Dương Vũ giúp cô dọn dẹp bàn ăn, còn Nguyệt Như Ái thì rửa bát.
Xong việc, cô tưởng rằng anh đã về rồi, ai