Chương 9
CHẤP NIỆM VỚI VIỆC CHUYỂN GẠCH
Hoàng hôn buông dần.
Tất cả đèn đường đều sáng lên.
Cố Hân Lam cứ bám theo sau từ phía xa như vậy. Trong lòng cô ấy thật sự tò mò, rốt cuộc chuyện gì lại đáng để người học sinh ngoan ngoãn cả một tuần trời lại làm ra loại chuyện như trốn học.
Đại khái đi lòng vòng hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Chu Kiều đi vào một nhà hàng.
Nhà hàng?
Đi ăn cơm sao?
Cố Hân Lam nhíu mày, lén lút đi vào theo.
Chỉ là khi cô ấy nhìn thấy Chu Kiều đi về phía sau bếp, trong lòng hình như đã có vài đáp án.
Cô ấy không đi vào nữa mà chờ ở ngoài cửa.
Hai tiếng sau, cô ấy lấy lập tức nhìn thấy bóng dáng đeo khẩu trang quen thuộc kia đi ra khỏi nhà hàng.
Chỉ là, cô ấy còn chưa kịp mở miệng gọi người lại thì Chu Kiều vừa bước ra khỏi cửa đã nhận ra cô ấy trước.
Khi ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh kia quét tới, trong nháy mắt khiến Cố Hâm Lam không hiểu sao thấy nhiệt độ quanh người có hơi lạnh.
Cũng may, rất nhanh ánh mắt kia đã dần nhạt đi.
Trong đầu Cố Hân Lam toàn là Chu Kiều trốn học đi tới nhà hàng nên cũng không nghĩ quá nhiều, cô ấy chỉ rảo bước đi tới, trực tiếp hỏi: “Sau này cậu định mỗi ngày đều trốn học tới đây sao?”
Chu Kiều không ngờ cô ấy lại bám theo mình tới đây, còn chờ ở đây cả một buổi tối chỉ vì hỏi mình một câu như vậy.
“Không trốn học.” Cô trả lời.
Không trốn học?
Coi Cố Hân Lam cô là đồ ngốc chắc?
Vào giờ tự học buổi tối lại trèo tường ra ngoài, đây mà gọi là không trốn học hả?
Thế nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là...
Sao Chu Kiều lại lưu lạc tới việc phải đi làm thêm?
Tuy rằng trước đó đã biết Chu Kiều nghèo rồi, thế nhưng thật không ngờ cô lại nghèo tới vậy.
“Mỗi ngày bọn họ trả cậu bao nhiêu tiền?” Cố Hân Lam buồn bực hỏi.
“Một ngày năm mươi.”
So với sự bình tĩnh của Chu Kiều, Cố Hân Lam lại nổi giận: “Năm mươi? Trời ơi! Lương tâm của ông chủ này bị chó gặm rồi à? Bây giờ chuyển gạch trên công trường một ngày cũng không có giá này đâu!”
Trong mắt Chu Kiều chợt dấy lên một đợt sóng lớn: “Bao nhiêu?”
Cố Hân Lam nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Chu Kiều không thể không lặp lại một lần nữa, hỏi: “Chuyển gạch ở công trường được bao nhiêu tiền?”
Cố Hân Lam cũng không nghĩ nhiều, chợt thốt lên: “Tớ nghe cha nói, một ngày công nhân trong công ty của ông ấy cũng được hai trăm thì phải? Nếu trời nóng, còn phải thêm phí làm mát, ít nhất ba trăm tệ một ngày.”
Sau khi Chu Kiều trầm mặc một lúc thì hỏi: “... Nhà cậu còn nhận người làm không?”
Cố Hân Lam: “???”
“Cậu điên rồi sao? Cậu còn định đi chuyển gạch à?”
Cố Hân Lam thật sự cảm thấy cô bé đáng thương này điên rồi, cũng không nhìn lại thân hình nhỏ bé của bản thân xem, cái thân thể này, mình đấm một cái có thể dính lên tường không xé xuống được luôn đó. Thế mà còn to mồm nói muốn đi chuyển gạch! Đừng để tới lúc đó không chuyển nổi gạch, cuối cùng còn khiến bản thân tự ngã ấy chứ.
Thế nhưng Chu Kiều vẫn rất thành thật nói: “Nếu như có thể, tớ muốn đi.”
Dáng vẻ trịnh trọng kia khiến khóe miệng Cố Hân Lam hơi giật giật, lúc này cô ấy tức giận nói: “Đi cái đầu cậu ấy, cậu chăm chỉ học hành đi, tương lai không thể kém tới mức đi chuyển gạch được.”
“Tớ không có tiền.”
Đối diện với lời giải thích trắng trợn của Chu Kiều, Cố Hân Lam không khỏi nghẹn họng.
“Nếu không...”
Cô ấy còn chưa kịp nói ra đề nghị cho vay thì Chu Kiều đã ngắt lời: “Nhưng tớ có thể kiếm được tiền.”
Cố Hân Lam: “...”
Thế thì tớ lại cảm ơn cậu quá, mỗi ngày kiếm được năm mươi đồng thì tính là kiếm cái khỉ gì, còn chẳng bằng chuyển gạch nữa.
“Vậy hiện giờ cậu đã kiếm được bao nhiêu rồi?” Cố Hân Lam hỏi.
Chu Kiều lại trầm mặc một lát mới trả lời: “Nợ một trăm.”
Cố Hân Lam: “???”
“Hôm qua làm vỡ mấy cái bát.”
“...”
Trời, còn có thể nói gì nữa đây?!
Hiện giờ Cố Hân Lam về cơ bản đã hiểu, cô bé đáng thương này không chỉ nghèo, mà còn không biết làm việc: “Thôi thôi, lúc nào đó tớ tìm cho cậu vài công việc thích hợp.”
“Không cần đâu, chuyển gạch là được rồi.”
“...”
Cố Hân Lam lập tức nhìn về phía Chu Kiều bằng ánh mắt khó mà tin nổi. Rõ ràng cô ấy đang không hiểu lắm vì sao đứa nhỏ này lại có chấp niệm với việc chuyển gạch như vậy.
Không tới một giây sau Chu Kiều đã cho cô ấy một câu trả lời.
“Tớ chuyển mười ngày là có thể trả lại tiền cho cậu rồi.”
Cố Hân Lam không khỏi nhíu mày: “Hai nghìn tệ thôi mà, tớ thật sự không để ý đâu.”
Một bữa tiệc rượu của bọn họ đã không chỉ hai nghìn rồi.
Nhưng Chu Kiều lại nói: “Nhưng tớ để ý.”
Bóng đêm rơi trong ánh mắt lạnh lùng của cô chẳng khác nào rơi xuống biển sâu không thấy