Nhưng rất nhanh chóng cô ta đã bị dội một gáo nước lạnh từ trên đỉnh đầu xuống khi người mà cô ta vẫn cho là lính nhảy dù kia cầm bản thiết kế kia lên rồi lạnh lẽo nhìn cô ta.
Trần Thanh Trúc hờ hững nhìn bản thiết kế kia, khóe môi khẽ cong lên, trong ánh mắt như có một đợt sóng ngầm dâng lên cuồn cuộn.
"Cô là người đã thiết kế ra những mẫu này sao? Thật đẹp nha?"
"Ực..." Vũ Bình trong lòng bất an, rối loạn, trí não xoay vòng, chuyện đã đến mức này cô ta cũng chỉ còn một đường để chọn, cố sống cố chết mà thôi.
"Đúng...!là tôi.
Cô là ai?"
Trần Thanh Trúc như có như không cười nhẹ nhàng, nhưng trong nụ cười ấy lại khiến người ta rét run lên.
"Vậy cô nghĩ tôi là ai đây?"
"Cô...!cô...!cô chẳng phải là người được một cổ đông trong công ty giới thiệu vào hay sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vũ Bình vẫn một mực nghĩ Trần Thanh Trúc chính là người mới kia, sáng nay cô ta đã biết đến thông tin này rồi, sao có thể sai được, không thể nào sai được.
Lê Xuân Trường cùng trợ lý Lãnh đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, người phụ nữ này chắc chắn não bị úng thật rồi.
Đến giờ phút này vẫn còn tìm chết thật là khiến hai người họ bội phục.
Trong bầu không khí quái dị này có ngốc thế nào đi chăng nữa thì cũng phải hiểu mình chính là người có chuyện rồi, cô nàng này lại cứng họng đến độ này, thì đúng là khiến người khác khó có thể tưởng tượng được là cô ta ngu ngốc thật hay là nghĩ mình kín kẽ lắm, không một chút sơ hở, tự tin đến độ này cũng là hiếm có đi.
"Ồ!...!Ra là vậy.
Tôi trở thành người mới ở đây từ bao giờ sao tôi lại không có biết vậy ta? Lê Tổng anh nói một chút nhỉ?"
Lê Gia Hào nhìn biểu tình ung dung, cùng ánh mắt quét tới chỗ anh của Trần Thanh Trúc thì không khỏi rùng mình một cái.
Đây chính là biểu thị cô nàng sắp phát hỏa rồi.
Đường đường là một tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, Lê Gia Hào lần đầu tiên biết bị băng đao ánh mắt chém tới là thế nào.
Trong lòng cũng tức giận đến hộc máu, người dưới trướng mình, ung dung thoải mái làm trò mèo, huơ chân múa tay, coi mình là mèo bệnh, mắt mù hay luôn sao chứ.
Đây chính là sỉ nhục đối với một đời này của Lê Gia Hào anh.
Nếu như Vũ Bình này âm thầm giở trò kín đáo một chút, tạo ra được một chút thủ đoạn thì còn có thể chấp nhận được đi, đằng này cô ta đơn giản là ngu đến đáng hận, Lê Gia Hào cảm thấy anh ta đúng là lần đầu tiên bị lừa dối, bị giở thủ đoạn mà không phải tức giận vì bị lừa gạt, bị chơi xấu.
Mà anh cảm thấy tức giận bị sỉ nhục, bị coi thường.
Quan trọng