Ngừng lại một chút điên cuồng Vũ Bình, nhìn thấy sắc mặt như trắng bệch của Lê Yên Thư thì cười phá lên thích thú, khoái chí.
"Haha...!Sao? Không ngờ chứ gì? Còn một cái nữa mà cô chưa biết đâu...!haha...!cô tưởng anh Quân yêu cô sao? Không hề...!không hề...!Anh ấy chưa từng chưa từng yêu cái người vợ là cô đâu...!haha..."
"Không...!cô nói dối...!cô nói dối...!tôi đánh chết cô..."
Lê Yên Thư quả nhiên bị công kích, đối với cô Quân chồng của cô chính là mối tình đầu, là thanh xuân của mình.
Ngày trước Quân phải mất thời gian hai năm để chinh phục trái tim cô.
Quân đã cho cô một tình yêu lãng mạn, những phút giây ngôn tình mà biết bao người mong ước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cưng chiều nâng niu cô, Cô đã từng nghĩ tình cảm hắn đối với cô là chân thành, nhưng sự thực ngày hôm nay đã cho cô thấy, tất cả những gì trước đó hắn làm chỉ là đang lợi dụng cô mà thôi.
Đến hôm nay thì Lê Yên Thư đã có thể hiểu được câu trả lời là tại sao chồng cô, gia đình chồng cô chẳng thiết tha, hay mong ngóng trông chờ cô có tin vui rồi.
Đơn giản thôi bởi vì họ đâu có muốn, chỉ có Lê Yên Thư cô là ngu ngốc mà thôi.
Thấy dáng vẻ này của Lê Yên Thư, Vũ Bình càng nói càng hăng, vẻ mặt với lớp trang điểm dày bây giờ càng trở lên dữ tợn hơn.
"Haha...!mày nghĩ mày là ai mà có thể chiếm trọn trái tim anh Quân, mày nói cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi của anh ấy mà thôi...!haha...!mày không biết lúc ở trên giường anh ấy đã nói gì với tao đâu.
Anh ấy nói anh ấy với mày chưa bao giờ đạt được khoái cảm, mày y như một khúc gỗ vậy..."
"Mày im miệng..." Lê Yên Thư hét lên.
Vũ Bính nhướng mày, cười khiêu khích "Tao không im đấy, mày làm gì được tao nào?"
Trần Thanh Trúc quả thật là không nhìn nổi nữa rồi, đang muốn rời đi thì bất ngờ Vũ Bình ở bên kia lại nổi điên, ném cái bình trà về phía cô, bình trà vỡ tung tóe, nước trà bắn nên chân Trần Thanh Trúc.
Cô hơi híp mắt lại, nhìn về phía Vũ Bình, đúng lúc này Vũ Bình kia lại cười phá lên, gằn giọng.
"Mày...!mày nhìn tao cái gì? Muốn chết..."
Lê Gia Hào ở bên cạnh vội vàng lấy khăn giấy thấm hết nước ở chân cô, cũng may là nước đã nguội nên không có việc gì cả.
Anh nhìn Vũ Bình ánh mắt mang theo mấy phần nghuy hiểm.
Vũ Bình bị anh nhìn như vậy thì cũng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh cô ta lại nhếch khóe miệng tiếp tục khiêu khích.
"Sao? Tổng giám đốc lại muốn đánh tôi sao? Haha...!anh thử một chút nào?"
Rầm...!rầm...
Cửa văn phòng lại bị mở tung ra, ngay sau đó là một người đàn ông xuất hiện.
Anh ta mặc trên người bộ vets màu xám tro, thân hình cao lớn, mang theo hơi thở của sự tức giận.
Hắn ta chẳng phải ai khác mà chính là Mạc Ạnh Quân chồng của Lê Yên Thư.
Mạc Anh Quân vừa vào tới nơi thì Vũ