"Ây gu...!khốn kiếp...!không phải năm đó bà đây bị cái tên chết bầm kia hạ độc thủ thì hôm nay đâu có lâm vào tình trạng này chứ...!đáng chết, đau chết bà đây rồi...!aaa...!nhẹ nhẹ tay một chút..."
"Em còn nói, nhìn xem là ai lúc trước vênh váo nói mình hạ thủ chưa bao giờ thất bại, haha...!con mẹ nó cười chết anh rồi ..."
"Mạc Văn Nhiên...!là anh ngứa da...!aaa..."
Trần Thanh Trúc tức giận mà trừng mắt nhìn Mạc Văn Nhiên, không cẩn thẩn xoay cổ, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Haha...!đáng đời em...!em nghĩ Lão Long Đầu là quả hồng mềm để em nắm hay sao?"
Mạc Văn Nhiên khinh bỉ cười vô cùng vô lại mà châm chọc cô vài câu.
Cạch...!cạch....
Cửa Phòng mở ra, Lê Gia Hào nhanh chóng vọt vào, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Vợ...Em có sao không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Trúc nghe thấy tiếng của Lê Gia Hào cái đầu không tự chủ lại muốn xoay lại, nhưng cảm giác đau đớn lại khiến cô phải ngoan ngoãn nằm im.
Lê Gia Hào đi đến trong mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.
Giọng nói còn mang theo một tia giận dữ.
"Em sao lại đi động vào cái tên kia như vậy chứ.
Chuyện như thế này, sau này không cho em làm nữa."
Trần Thanh Trúc biết anh là vì lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp không thôi, ánh mắt không tự chủ mà dâng lên một tầng hơi nước.
"Em không có sao, chỉ là bị đau một chút thôi, anh đừng lo lắng..."
Lê Gia đi đến kiểm tra lại từ trên xuống dưới Trần Thanh Trúc một lượt, thấy cô quả thật không bị gì quá nghiêm trọng mới thở ra một hơi.
Mạc Văn Nhiên ném cho Lê Gia Hào một hũ thuốc, rồi nói.
"Cậu đến rồi, thì liền đến hầu hạ tiểu tổ tông này đi.
Tuy rằng không bị gãy cổ mà chết nhưng cũng là bị tổn thương, trong thời gian ngắn phải bôi thuốc đều đặn, chú ý vận động một chút..."
"Cảm ơn anh..."
Lê Gia Hào nhận lấy thuốc đi đến bên giường ngồi xuống bắt đầu xoa thuốc, rồi nhẹ nhàng mát xa cho Trần Thanh Trúc.
Trần Thanh Trúc híp mắt lại, lim dim hưởng thụ, được một lát lại nhỏ giọng mà oán giận.
"Mạc Văn Nhiên anh có thấy không ,mát xa như thế này mới được, chứ ai lại như anh, đau chết em, không biết sau khi anh bôi thuốc cho em có bị nặng hơn không nữa em thật nghi ngờ đấy..."
Mạc Văn Nhiên ở một bên đang lướt web nghe thấy Trần Thanh Trúc nói vậy, lập tức xù lông tức giận.
"Em là ăn cháo đá bát...!con mẹ nó, khi nãy ông đây là trị liệu cho em, lại còn phải phục dịch em như vậy, vậy mà một câu cảm ơn em không nói, lại giám oán giận anh...!Anh thật là có lòng tốt mà lại bị coi là lòng lang dạ sói mà.
Em chờ đó, lần sau anh chẳng thèm để ý đến em nữa, để em tàn