Bốp.Diệc Tâm bị cú tát cật lực của Phó Tư Viễn giáng vào má phải làm cho mất đà loạng choạng ngã xuống nền gạch lạnh giá.“Cô còn không chịu tránh đường thì đừng trách tôi ra tay độc ác! Suốt ngày lải nhải điếc hết cả tai. Tôi không có thời gian rảnh chơi đùa với cô đâu”, dứt lời hắn ta liền đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay tỏ vẻ sốt ruột.Diệc Tâm đau đớn ôm bụng đã khá to lê đến gần chân của Phó Tư Viễn, trên gương mặt tuy nhợt nhạt nhưng không giấu được những đường nét diễm lệ đã ướt đẫm nước mắt, khóe miệng cũng đã bắt đầu sưng đỏ lên. Cô chưa bao giờ thấy mình hèn hạ như lúc này, một tiểu thư từng có tất cả trong tay bây giờ chỉ có một thân một mình, còn phải hạ thấp bản thân đi cầu xin tên cầm thú này cứu lấy đứa trẻ trong bụng, cô không muốn nó chết ở nơi hoang vu không một bóng người. Sao cô lại để mình lâm vào tình trạng khốn khổ như thế này chứ! Một cơn đau bụng quặn thắt lan đến khiến Diệc Tâm oằn người như con tôm luộc, bặm chặt môi cố phát ra tiếng.“Xin anh, con của chúng ta sắp chào đời rồi, làm ơn đừng bỏ tôi một mình! Tôi cần đến bệnh viện.”Phó Tư Viễn khẽ cười nhếch miệng một cách độc ác, thẳng chân đá vào người của Diệc Tâm, hốc mắt vằn lên những tia máu, một tay anh ta choàng qua eo của Vương Hạ Chi biểu cảm chứa đầy thân mật. Ánh mắt của cả hai nhìn Diệc Tâm đầy khinh bỉ tựa như nhìn một con vật dơ bẩn, hôi hám.“Cô đừng có tự huyễn hoặc rằng đứa con trong bụng của cô là con tôi nữa, thực nực cười. Con đàn bà của Phó Tư Kỳ tôi không có hứng thú chạm vào, đã đi lang chạ ở bên ngoài rồi còn về bắt tôi đây đổ vỏ ư? Hạ Chi, em đừng nghe cô ta nói lời xằng bậy, anh một lòng một dạ đối với em, em là cả thế giới của anh mà.”“Anh nói tôi là con đàn bà của Phó Tư Kỳ sao, anh mau quên thật đấy! Chính anh là người cố tình tiếp cận tôi trước!”, Diệc Tâm dùng hết sức lực nhả ra từng chữ, uất hận tràn ngập như muốn nổ tung lồng ngực. Vương Hạ Chi từng là bạn rất thân của cô, bây giờ lại cùng chồng của cô diễn cảnh ân ân ái ái không biết ngượng.Vương Hạ Chi trên người mặc một chiếc áo lụa tơ tằm màu đỏ mận dài chấm gót, chân đi giày nhung đính toàn pha lê tinh xảo, cổ choàng khăn lông thú trắng muốt như bông, trang sức kim cương sáng rực dát toàn thân nở một nụ cười ma mị khẽ hôn lên má Phó Tư Viễn, cất giọng nũng nịu.“Dĩ nhiên em tin lời anh rồi, sao có thể nghe lời một con đàn bà lăng loàn như cô ta chứ. Đúng là không biết xấu hổ, ngủ với một tên bảo vệ quèn đến có thai mà còn mặt dày bám lấy Phó gia! Anh không đuổi cô ta đi đi, thật chướng mắt!”“Sao, đứa trẻ trong bụng Diệc Tâm không phải con cháu của