Diệc Tâm còn đang ngập ngừng thì từ bên dưới vọng lên tiếng xe chạy vào sân cùng tiếng cười cười nói nói ầm ĩ. Cô nhanh chóng đi đến cửa sổ đưa mắt ra nhìn. Phó Tư Viễn sau một đêm ăn chơi bên ngoài bên giờ đang cùng với Vương Hạ Chi trở về Phó gia. Trước đây hắn luôn biện minh là mình cùng với Vương Hạ Chi là đối tác làm ăn nên đi cùng nhau là lẽ đương nhiên. Diệc Tâm cô cũng ngây ngốc mà tin tưởng chồng và bạn thân không hề mảy may thắc mắc.Nhưng lần này cô đã có chứng cứ trong tay, dĩ nhiên không thể nào để cho bọn họ lộng hành nữa.“Mạt Bắc, bọn họ đã trở về rồi! Chị phải đi xử lý đây”“Được, chị đi đi. Có gì cần giúp đỡ cứ gọi cho em hoặc chị Phương Điềm nhé”Bên dưới nhà đang có tiếng chén đĩa lách cách vang lên, như mọi khi chẳng ai gọi cô xuống ăn trưa cả. Như một mặc định cả Phó gia đều ăn chung với nhau, kể cả Vương Hạ Chi là người ngoài còn được mời, còn cô là vợ chính thức của Phó Tư Viễn thì lại ăn một mình ở phòng. Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi thì Dương Tú Hiên mới cho dì Nga mang thức ăn lên cho cô, xem cô không bằng một người dưng xa lạ.Nhưng hôm nay cô nhất định cho bọn họ một bữa ăn trưa khó quên nhất trong đời, cô đoán rằng Phó Tư Viễn vẫn chưa chuẩn bị những hình ảnh bán đứng cô kịp. Diệc Tâm chống tay xuống giường, chọn một bộ váy thật đẹp mặc vào rồi mới đi xuống nhà.Cả 3 người Phó Tư Viễn, Dương Tú Hiên, Vương Hạ Chi đang vừa ăn uống vừa cười nói say sưa, không hề để ý đến Diệc Tâm đã đi xuống từ lúc nào.“Xin chào, mọi người đang ăn trưa à? Vui vẻ quá nhỉ!”Dương Tú Hiên giật mình nhìn lên, bực bội.“Sao cô không ở trên phòng để dì Nga mang thức ăn lên cho mà lại xuống đây làm gì?”Phó Tư Viễn thì ra vẻ quan tâm, cau mày hỏi.“Em đang mệt cứ ăn trên phòng đi, đi lại nhiều không tốt đâu. Nhà có người giúp việc thì cứ sai bảo bọn họ làm chứ việc gì phải tự mình đi chứ”Diệc Tâm đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn hai mẹ con Phó Tư Viễn cao giọng.“Tôi cũng đâu phải là tù nhân nhà mấy người đâu mà cứ giam tôi trong phòng như vậy cả ngày, ngay cả xuống nhà ăn mà cũng nói tới nói lui một đống quy tắc. Thật là nực cười, còn cô ta thì sao, là khách mà tôi còn nghĩ cô ta mới là vợ của anh đấy Phó Tư Viễn, bữa ăn nào cũng thấy vác mặt đến”Phó Tư Viễn tái mặt, tính ngăn Diệc Tâm thì cô đã đi đến kéo ghế ngồi xuống.Vương Hạ Chi đầy giả tạo nắm lấy tay Diệc