Phí Ngọc Linh nhìn thấy một cô gái có dáng vẻ thanh tao với mái tóc đen nhánh búi cao, gương mặt trắng trẻo trang điểm nhẹ nhàng vừa phải bước vào văn phòng, cách ăn mặt cũng rất nhã nhặn, cô liền nhíu mày ngẫm nghĩ. Có khi nào đây là người của Tổng giám Âu mà Lục Phương đã nhắc cô hay không?“Xin chào, cô là Diệc Tâm phải không?”Phí Ngọc Linh liền đứng dậy đi đến gần Diệc Tâm.“Phải ạ, hôm nay tôi có hẹn đến nhận việc.”Phí Ngọc Linh không giấu được vẻ xum xoe, cô hấp tấp kéo ghế ra mời Diệc Tâm ngồi. Hợp đồng lao động tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng và đầy đủ từ trước.“Diệc Tâm, đây là hợp đồng lao động của công ty chúng tôi, bao gồm mức lương và cả chế độ hậu đãi nữa. Cô xem qua có gì không vừa ý có thể báo với tôi, để chúng tôi thay đổi.”Diệc Tâm khẽ gật đầu. Cô đưa mắt chăm chú xem, đến mục mức lương cơ bản thì cô tròn mắt kinh ngạc – mức lương này cao gấp 5 lần mức lương cũ của cô ở bệnh viện Nhân Tâm.“Xin lỗi, mức lương cơ bản này có phải nhầm lẫn gì hay không? Nó quá cao so với mức lương mong đợi của tôi.”Tuy Phí Ngọc Linh ban đầu cũng có thắc mắc, mức lương của một nhân viên y tế bình thường thôi mà còn cao hơn mức lương của một Trưởng bộ phận như cô. Nhưng sau khi nghe Lục Phương tiết lộ bí mật thì cô không còn gút mắc gì nữa, đây là mượn cớ lấy tiền của công trả cho người nhà thôi. Diệc Tâm này vừa xinh đẹp vừa thanh tú, nhìn kiểu gì cũng giống một đóa “bạch liên hoa”, chưa biết chừng đã đi “cửa sau” với Tổng giám Âu nên mới được nâng đỡ như vậy.“Không nhầm đâu ạ, đây chính xác là mức lương của cô!”Diệc Tâm tròn mắt kinh ngạc, công việc này quả thực quá tốt rồi. Với mức lương cao chót vót như này thì chuyện thuê nhà mới chắc chắn sẽ không thành vấn đề, nghĩ thế cô mỉm cười đưa trả lại bản hợp đồng vừa ký xong cho Phí Ngọc Linh.“Tôi đã xem xong cả rồi, không còn vấn đề gì nữa cả, tất cả chế độ đều quá tốt!”“Vậy để tôi đưa cô đến phòng làm việc!”“Vâng”, Diệc Tâm không biết người trước mặt mình tuổi tác thế nào nên rất lịch sự dạ thưa với cô ta.Phí Ngọc Linh im lặng đi trước dẫn đường, cô khá kiêng dè Diệc Tâm nên không nói gì cả, tránh cho bản thân lỡ lời lại rước họa vào thân.Căn phòng được mở ra, bên trong toàn những vật dụng đắt tiền, tất cả đều theo tông màu trắng xám cực kỳ sạch sẽ, sang trọng nhưng hoàn toàn không có người nào khác. Diệc Tâm quay lại nhìn Phí Ngọc Linh, ngạc nhiên hỏi.“Những khác đâu cả rồi?”“Những người nào cơ? Chỉ có một mình cô thôi!”Diệc Tâm bây giờ mới nhận thức được vấn đề. Chỉ có 1 mình cô ở đây thôi, vậy công việc này làm kiểu gì chứ, cô cảm thấy hoang mang tột độ.Phí Ngọc Linh cảm thấy