“Anh chỉ giả vờ thôi mà, không ngại tôi lật tẩy anh chứ?”, Diệc Tâm khoanh tay nghiêm mặt nhìn Hứa Minh Hàn. Cô không biết anh ta sang thăm dò cô với mục đích gì, biểu cảm có vẻ kỳ quái nữa chứ.“Vậy mà đã sớm bị nhận ra rồi sao?”, Hứa Minh Hàn cười cười tính lặng lẽ rút lui thì điện thoại reo lên mấy tiếng.Màn hình hiện lên 2 chữ “Lục Phương” đang gọi đến, chắc chắn là chuyện của Âu Thần Hi rồi, Hứa Minh Hàn vẽ lên mặt một nụ cười nguy hiểm. Con người sắt đá lại ưa sĩ diện như Âu Thần Hi hiếm khi nào lại lộ ra nhược điểm chí mạng như thế này, đây chẳng phải cơ hội quá tốt để trêu cậu ta sao. Nghĩ thế Hứa Minh Hàn không kìm lòng được mà bấm nút nhận cuộc gọi, giọng không giấu được vẻ hào hứng.“Lục Phương à, tôi nghe đây! Âu Thần Hi sao rồi?”, Hứa Minh Hàn cố ý nói to để Diệc Tâm đứng phía sau có thể nghe thấy. Anh ta đến đây không phải là không có mục đích.“Phó Tổng, phiền anh quản lý công ty một hôm. Âu tổng sẽ nằm viện thêm 1 giờ nữa rồi về nhà nghỉ ngơi ạ! Mọi thứ đều ổn cả, chỉ là bụng dạ khó chịu một chút thôi.”“Hây dà, đây chính là cậu ta tự làm tự chịu, đã biết bị đau dạ dày còn cố ăn cay như thế làm gì, chẳng phải là chán sống sao! Được, chuyện công ty hôm nay tôi sẽ thay cậu ta gánh vác.”Diệc Tâm thấy tính tình của Hứa Minh Hàn có vẻ trẻ con nên quyết định không đếm xỉa gì đến anh ta nữa, cô quay vào sắp xếp lại tủ thuốc thì cuộc điện thoại náo loạn kia vọng đến đập vào tai cô rõ mồn một, không thể không nghe thấy.“Âu Thần Hi bị đau dạ dày…Âu Thần Hi nằm viện.”Không phải chứ, cô vừa hãm hại Tổng giám đốc của mình, chưa kịp cân nhắc làm hay nghỉ thì có phải cô bị trực tiếp đuổi việc luôn hay không. Vậy Hứa Minh Hàn sang đây là để đưa đơn thôi việc cho cô chứ không phải qua kiếm chuyện à? Nghĩ thế trong lòng Diệc Tâm dâng lên 1 nỗi lo lắng, cô đã suy nghĩ đến việc mình hi sinh ý muốn cá nhân mà làm ở đây một thời gian, cô đang rất cần số tiền này, không thể nào để bị đuổi việc được. Chỉ có một cách đến xin lỗi Âu Tổng mà thôi, anh ta chắc hẳn đang rất tức giận vì bị cô hại thê thảm đến vậy.Hứa Minh Hàn vừa cúp máy vừa lén nhìn biểu cảm của Diệc Tâm. Lo lắng rồi, hoang mang rồi, mình thành công rồi! Anh dợm bước đi nhưng mắt vẫn nhìn xem Diệc Tâm kia có gọi anh lại hay không.Ngay khi Hứa Minh Hàn vừa chuẩn bị đi khuất khỏi cánh cửa thì Diệc Tâm gọi giật lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cô cũng không đến nỗi quá vô lương tâm, thấy chết mà không cứu.“Phó Tổng Hứa, xin chờ một lát!”“Sao vậy, có chuyện gì?”“Xin lỗi vì đã vô tình nghe lén điện thoại của anh. Nhưng tôi nghe nói Âu