Âu Thần Hi nghe tiếng động thì bất giác choàng tỉnh, hé mắt nhìn, 1 hình bóng quen thuộc đập vào mắt anh – là Diệc Tâm. Đây là mơ hay sao, hay là anh đã bệnh nặng đến mức sinh ra ảo giác rồi?Âu Thần Hi còn trộm nghĩ, nếu ảo giác này cứ tồn tại vĩnh viễn cũng không phải quá tốt sao? Cứ thế anh tự cười với bản thân mình, mơ mộng hão huyền gì chứ, chỉ mới ăn với người ta một bữa cơm, còn chưa nắm cả tay.Diệc Tâm sau khi hâm nóng sữa thì quay trở lại, Âu Thần Hi giả vờ mình vẫn chưa tỉnh hẳn để thăm dò xem cô như thế nào.“Âu Tổng, anh uống chút sữa đi!”Diệc Tâm gọi khẽ, lay nhẹ lấy tay anh.Âu Thần Hi làm như vô thức bất giác nắm lấy tay Diệc Tâm, cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cho Diệc Tâm vốn định rút tay lại để yên. Dù sao anh ấy đang ngủ say, cũng không nên làm anh ấy tỉnh dậy. Cô đặt ly sữa xuống bàn nhỏ bên cạnh giường, đưa mắt quan sát Âu Thần Hi, hàng mi dài rợp bóng trên gương mặt góc cạnh với sóng mũi thẳng, đôi môi mềm mại, tất cả đều toát ra vẻ mị lực khó cưỡng – anh ta quả thật quá điển trai. Diệc Tâm vừa ngắm nhìn anh ngủ vừa nghĩ ngợi lung tung, nhìn dáng vẻ khi ngủ này quả thật rất giống người trong tấm ảnh của Phó Tư Viễn, cũng rất giống tiểu Phàm – nhưng liệu có phải anh ta hay không?Âu Thần Hi tuy nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được Diệc Tâm đang chăm chú nhìn mình, có phải cô đã phát hiện ra gì không? Hay cô đã nhận ra anh chính là người bảo vệ đêm nào, trong lòng Âu Thần Hi có chút hồi hộp xem lẫn kích thích muốn tiến thêm 1 bước nữa.Diệc Tâm đang nghiêng người quan sát thì cô bị một lực kéo mạnh, theo phản xạ liền ngã vào người Âu Thần Hi, cô nghe tiếng tim mình đang đập loạn nhịp. Mùi hương nam tính từ người anh tỏa ra bao vây lấy cô, gương mặt cô bây giờ đang chạm rất gần với gương mặt anh, chỉ trong 1 khoảnh khắc dường như môi cô đang chạm vào cằm anh. Diệc Tâm lúng túng tính chống tay đứng dậy thì phát hiện mình bị ôm chặt, căn bản không thể nào nhúc nhích được. Cô khẽ cựa quậy như một con thú nhỏ đang nằm trong bẫy muốn thoát ra mà không được.“Đây là mộng du à, sao mà ôm chặt thế! Mình làm thế nào đây.”Âu Thần Hi khẽ hé mắt nhìn lần nữa dáng vẻ đáng yêu của Diệc Tâm, gương mặt cô đã bị trêu đến đỏ bừng lên lan đến tận mang tai, đôi môi nhỏ bặm lại đến mức hồng lên như một trái anh đào vừa chín tới làm người ta có cảm giác thèm muốn cắn vào. Âu Thần Hi không kìm được mà ghì sát cô vào hơn, bàn tay cứ thế nâng cằm của Diệc Tâm lên hôn nhẹ vào đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào đó!Diệc