Âu Thần Hi nhìn thấy Diệc Tâm ngẩn người ra thì dịu dàng hỏi.“Em sao thế?”Diệc Tâm bối rối quay mặt đi, cố giấu gương mặt lại ửng đỏ lên.“Tôi không sao. Anh có muốn ăn thêm 1 chút gì nhẹ nhẹ không? Tôi có đi siêu thị mua rau củ đến làm cơm tối đấy.”Âu Thần Hi vui mừng khi nghe Diệc Tâm nói sẽ làm cơm, đây quả thực là quá ngọt ngào rồi. Cô vợ nhỏ nấu cơm cho chồng trong truyền thuyết sao? Anh bất giác mỉm cười âu yếm nắm lấy tay Diệc Tâm khiến cho cô giật mình rút tay lại ngay.“Tôi rất muốn ăn cơm em nấu! Món gì cũng được cả.”“Được, vậy tôi đi chuẩn bị ngay đây!”Diệc Tâm hấp tấp đứng dậy chạy ra khỏi phòng.Cô đứng chống tay vào tường quay lại nhìn xem Âu Thần Hi có đi theo không rồi mới thở hắt ra, chưa bao giờ tim cô lại hoạt động hết công suất như thế này cả, cứ đập “thình thịch” không ngừng.“Không được, mình phải bình tĩnh! Đâu phải mình chưa từng gặp qua trai đẹp chứ. Cảm giác đáng xấu hổ này là sao chứ?”Diệc Tâm đứng thẳng người dậy hùng dũng bước vào bếp, cô thở phào nhẹ nhõm. Không khí bên trong này đúng là dễ thở hơn hẳn, cô vừa hát nho nhỏ vừa rửa rau, vo gạo nấu cơm. Chỉ một lát thôi thì mùi hương của thức ăn đã ngào ngạt bay lên.“Ôi, mình đây cũng quá là tài năng! Không ngờ còn có thể nấu món canh ngon như thế. Chắc Âu Thần Hi cũng đã đói meo rồi, dù sao từ bữa trưa kinh hoàng đến giờ anh ấy cũng chưa ăn thêm được gì!”, Diệc Tâm nở một nụ cười mãn nguyện.Cô tính dời gót đi gọi Âu Thần Hi thì đột ngột bị ôm chặt từ phía sau, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trên đỉnh đầu.“Thơm quá!”“Đây là khen tóc mình hay là khen cơm mình nấu đây?”, cô cảm nhận được những va chạm rất khẽ lướt trên tóc.Diệc Tâm chẳng hiểu sao mình lại do dự, không dứt khoát đẩy Âu Thần Hi ra. Mãi một lúc sau cô mới đột ngột lên tiếng.“Anh đừng làm nũng như trẻ con nữa, đói lắm đúng không? Vừa hay tôi cũng đã nấu xong rồi.”Âu Thần Hi đau lòng muốn khóc, anh đâu phải là tiểu Phàm đâu chứ! Diệc Tâm an ủi anh như an ủi 1 đứa trẻ vậy, anh đây chính là danh chính ngôn thuận ôm vợ mình. Nhưng Âu Thần Hi còn chưa kịp giải thích gì thì Diệc Tâm đã nhoài người ra khỏi vòng tay anh, cô cười hì hì.“Ngoan nào, anh ngồi xuống đây đi! Tôi đi xới cơm cho anh.”Bữa cơm hôm nay tuy đạm bạc chỉ có 2 món nhưng Âu Thần Hi thật sự ăn rất ngon miệng, cảm giác ấm cúng của 1 gia đình nhỏ lan tỏa khắp không gian, chỉ còn thiếu mỗi tiểu Phàm mà thôi.“Tôi nấu không được ngon lắm phải không, sao anh cứ thừ người ra