Diệc Tâm dọn dẹp trong phòng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra ngoài, Âu Thần Hi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng thẳng thớm với tay áo xắn lên đến khuỷu tay tôn lên dáng vẻ cao lãnh, bây giờ anh lại đeo vào chiếc tạp dề màu xanh da trời nhìn vừa nam tính lại vừa có sức hấp dẫn của người đàn ông nội trợ trong gia đình. Ánh sáng dìu dịu từ trần nhà tỏa xuống, cả người Âu Thần Hi được bao phủ trong 1 màn sương mờ ảo, ngay cả khi rửa bát cũng toát ra vẻ nhàn nhã, soái khí kỳ lạ.“Thật sự có người có thể cân hết tất cả các loại trang phục sao? Nhìn quả thật không rời mắt được.”, Diệc Tâm xuýt xoa. Cô vừa dịch người lại chiếc kệ cạnh cửa sổ thì tay áo vướng vào 1 thứ gì đó!Chiếc hộp bằng gỗ chông chênh trên kệ vô tình bị va phải đột ngột rơi xuống sàn nhà, chiếc nắp bị bật nắp, những thứ bên trong rơi ra tung tóe.Tiếng “cạch” vang lên rõ to khiến cô giật mình kinh hoảng, luống cuống khuỵu người xuống thu gom lại. Nhưng thứ cô vừa nhìn thấy bên trong khiến cho Diệc Tâm sợ hãi xen lẫn phẫn nộ - là anh ta sao?Sao anh ta lại có thể 2 mặt như thế, vừa khiến cô tin tưởng chìm đắm vào những lời hoa mỹ ngọt ngào vừa lừa gạt cô triệt để như vậy?Mặt của Diệc Tâm tái đi, bàn tay cô run run cầm tấm ảnh chụp cả 2 nằm ôm nhau trần trụi trong phòng ngủ của Phó Tư Viễn mà cô đã từng nhìn thấy, Diệc Tâm giận dữ vứt lại xuống đất rồi ôm mặt khóc nức nở. Cảm giác phẫn nộ khiến cho lồng ngực của cô muốn nổ tung, cảm xúc như cơn lũ ào ạt tuôn ra, cô muốn lao đến túm lấy Âu Thần Hi cho anh ta 1 trận nhưng lại do dự, cô không dám đối mặt với sự thực tàn nhẫn này.“Qủa thật Âu Thần Hi đúng là người đêm đó rồi, sao Phó Tư Viễn lại bảo là 1 người bảo vệ, hai người có mối quan hệ như thế nào với nhau? Sao anh ta vẫn giấu kín không hé răng 1 lời nào với mình, chưa kể anh ta còn gặp tiểu Phàm rồi?”Diệc Tâm lập cập đứng dậy, cô cố nén cơn run rẩy cầm túi của mình lên chạy vụt ra ngoài.Âu Thần Hi vừa rửa bát xong, anh đang lau tay vào khăn treo ở bếp thì nghe tiếng động mạnh cùng tiếng khóc đột ngột vang lên ở trong phòng nhưng khi vào đến cửa thì va phải Diệc Tâm đang run rẩy chạy ra ngoài. Anh hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt cùng biểu cảm sợ hãi của cô.“Em làm sao thế, Diệc Tâm?”Cô hét lên, xô anh một cái cật lực rồi chạy vụt ra khỏi cửa.Âu Thần Hi ngẩng người ra, không hiểu cơ sự gì liền bước thẳng vào phòng – chiếc hộp gỗ bí mật đang nằm chỏng chơ trên sàn. Những bức ảnh nhức mắt đó hiển hiện lồ lộ không che giấu trước ánh mắt u ám của anh, anh còn chưa kịp giải thích cặn kẽ thì đã xảy