Diệc Tâm muốn chuyển nhà càng sớm càng tốt nên chiều hôm nay cô quyết định đi xem căn nhà mà Phương Mạt Bắc giới thiệu luôn, dù sao cô cũng có nhiều thời gian rảnh. Chung cư Tùng Lâm vào ban ngày đều vắng vẻ do phần lớn người thuê nhà ở đây đều là dân văn phòng hoặc người lao động tứ xứ. Nên khi bước vào thang máy chỉ nhìn thấy 1 người đàn ông đang đứng ở trong góc lơ đễnh đọc báo cô cũng không để tâm lắm.“Không khí trong này sao có vẻ nóng thế nhỉ, máy lạnh hư rồi chăng?”, Diệc Tâm lẩm nhẩm trong miệng, cô bất ngờ có cảm giác kỳ quái.“Diệc Tâm, lâu rồi không gặp. Dạo này cô sống có vẻ tốt nhỉ, còn ở cả căn hộ cao cấp!”Tiếng nói từ phía sau đột ngột vang lên, ma âm quen thuộc khiến cho sống lưng Diệc Tâm lạnh toát – là Phó Tư Viễn, sao anh ta lại xuất hiện ở đây! Hình ảnh của Dương Tú Hiên hiển hiện trong đầu Diệc Tâm khiến cho cô nhận ra đầu đuôi ngọn ngành. Cô quay ngoắt người lại.“Là anh, sao anh lại ở đây?”, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra lấm tấm trên trán cô.Phó Tư Viễn khẽ cười gằn trong cuống họng.“Nhớ vợ cũ nên muốn đến thăm, không được à?”, hắn vừa nói vừa đẩy cái mũ đang đội lụp xụp trên đầu cao lên, cô có thể nhìn thấy ánh mắt đầy nguy hiểm của hắn chợt lóe sáng.Diệc Tâm bất giác lùi lại, cô đưa tay về phía sau lưng bấm 1 loạt những tầng lầu gần nhất, hi vọng nó có thể sớm dừng lại. Tay kia cô lần vào trong túi, cố gắng mở khóa điện thoại bấm tên gần nhất trên danh bạ, cô không biết mình đang bấm gọi cho ai, hi vọng sẽ có người nhanh chóng đến nếu Phó Tư Viễn phát điên lên.“Cô có vẻ không vui khi gặp lại tôi nhỉ? Tại sao vậy, vì đứa nghiệt chủng đó sao, tôi rất muốn gặp nó 1 lần đấy!”Tim của Diệc Tâm đánh “thịch” 1 cái, hắn muốn đụng đến tiểu Phàm sao? Tên khốn này vẫn chưa từ bỏ việc đeo bám mẹ con cô.“Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi! Còn tiểu Phàm, nó dù sao cũng không phải là con của anh, anh không cần phải gặp nó!”Phó Tư Viễn vung vẩy con dao bấm sắc nhọn trong tay, nhìn chằm chằm vào Diệc Tâm. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.“Tôi muốn chủ quyền căn biệt thự phía Tây, chẳng phải cô vẫn chưa bán nó sao? Đưa nó cho tôi tôi đảm bảo sẽ không đến làm phiền cô và đứa con nghiệt chủng của cô nữa!”Diệc Tâm phẫn nộ, hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý muốn chiếm đoạt tài sản duy nhất còn lại của Diệc gia.“Anh đã bán hết biết bao nhiêu tài sản của nhà tôi để phục vụ cho nhu cầu tiêu xài của mình rồi còn muốn đến đây đòi hỏi nữa à? Căn biệt thự đó là tài sản của Diệc gia chúng tôi dựa vào đâu mà anh muốn lấy nó!”Phó Tư Viễn bất ngờ lao đến túm lấy cổ áo của Diệc Tâm, con dao