Chu Kế Siêu ngồi trong 1 quán rượu nhỏ được thiết kế theo phong cách cổ điển với nội thất hoàn toàn bằng gỗ tạo nên 1 màu cũ kỹ, thong thả nhả từng vòng khói mỏng, tay cầm ly rượu vang nhấp từng ngụm nhỏ. Chẳng phải tự nhiên mà cậu chọn nơi này để tiếp đón đàn anh của mình, chỉ vì người mà Chu Kế Siêu sẽ gặp đây là 1 người hoàn toàn không hề đơn giản, anh ta cũng có yêu cầu khá cao đối với mọi thứ. Nếu như Chu Kế Siêu vào nghề 5 năm với kinh nghiệm làm cảnh sát chìm 3 năm thì đàn anh này của cậu đã có hơn 10 mấy năm kinh nghiệm làm mật vụ, hơn 7 năm trước đàn anh này đột nhiên mất tích trong 1 vụ nổ tàu hàng lớn trên đại dương. Những người trong đơn vị cứ nghĩ lần này anh ta không thể nào trở về nữa, nhưng không ngờ 6 năm sau lại nhận được 1 cuộc gọi đến, mà người nghe máy lúc bấy giờ chính là Chu Kế Siêu. Khỏi phải nói cậu đã kinh hoảng như thế nào!“Đến lâu chưa?”Giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh của gió mùa đông vang lên khiến cho Chu Kế Siêu đang trầm tư bỗng giật mình, cậu nhanh chóng đứng bật dậy luống cuống chìa tay ra.“Đại ca, anh đến rồi sao? Nhìn anh lạ quá.”Diệc Tuấn Nam bật cười, trên gương mặt góc cạnh nam tính từng rất đẹp kia giờ xuất hiện 1 vết sẹo lớn chênh chếch bên má phải. Khi anh cười nó cũng biến đổi theo nhưng không làm mất đi phong thái cao ngạo, đĩnh đạc của Diệc Tuấn Nam. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.“Cậu có biết chúng ta đã bao lâu không gặp nhau chưa hả? Cũng 7 – 8 năm còn gì, tôi già đi rồi!”“Đại ca, anh vẫn vậy. Chỉ có điều vết sẹo này…là vụ nổ tàu năm đó sao?”Diệc Tuấn Nam gật đầu, anh đưa điếu thuốc về phía Chu Kế Siêu nhờ cậu châm giúp.“Cũng may mắn là tôi đoán được tình huống này, ngay tức thì nhảy xuống biển trước khi con tàu hóa thành cột lửa khổng lồ chỉ sau vài giây nên mới thoát được! Dù sao bọn chúng cũng đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi rồi, càng ngày hoạt động càng giới hạn. Chính vì vậy lần này mới trở về nước làm việc!”Chu Kế Siêu mừng rỡ.“Thật sao, em còn lo không biết bao giờ anh mới về nước, dù sao anh cũng không có gia đình ràng buộc nên dễ dàng tung hoành hơn.”Diệc Tuấn Nam cầm ly rượu vừa được Chu Kế Siêu rót đầy lên nhấm nháp, ánh mắt ra chiều suy tư.“Trước đây đúng là tôi có suy nghĩ tự do, phóng túng đó, nhưng sau nhiều năm bôn ba bên ngoài như vậy. Tôi nhận thấy có người thân cũng quan trọng lắm chứ! Mặc dù người anh trai cùng cha khác mẹ đó của tôi cũng chẳng còn nữa, nghe nói vụ hỏa hoạn ở Diệc gia năm đó còn nhiều uẩn khúc phải không”“Anh nói đến vụ hỏa hoạn ở Diệc gia cách đây 7 năm sao?”, Chu Kế Siêu kinh ngạc.“Đúng vậy, Diệc Ninh là anh trai tôi, chính vì vậy lần này