Ồ...!thanh mai trúc mã.Cô nghĩ, có lẽ ngày tháng sau này của cô sẽ không còn yên ổn nữa rồi.Nhưng đây không phải là vấn đề mà cô nên quan tâm.
Việc cô nên làm bây giờ là cần phải chuẩn bị kĩ càng cho kì thi đại học ngày mai.Mang theo tâm trạng nặng nề, Diệp Tuệ nằm xuống giường, một hồi lâu sau cô mới ngủ được.Sáng hôm sau.Diệp Tuệ dậy rất sớm, cô mang theo một vài vật dụng cá nhân bỏ vào cặp sách, lên đường đi thi đại học.Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, chiếc áo phông trắng và chiếc quần âu bo gấu màu đen, tạo nên một vẻ đẹp bình dị.Đeo cặp sách trên vai, Diệp Tuệ ngẩng đầu lên, khẽ hít sâu một hơi, cố gắng không để sự khó chịu trong lòng ảnh hưởng đến tâm trạng, hôm nay là bước ngoặc lớn của cuộc đời cô.
Chỉ cần sau ngày hôm nay, cô sẽ không cần phụ thuộc vào ai nữa.Cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Cố Đình Bắc mỗi khi nói chuyện.Nhưng khi đôi chân cô vừa bước ra khỏi cửa lớn, Cố Đình Bắc không biết từ đâu xuất hiện, kéo tay cô lại, chất vấn cô:"Em lại định bỏ nhà đi đâu? Em biết anh mệt mỏi lắm không? Sao suốt ngày em cứ giở cái tính trẻ con vậy? Anh chỉ thông báo cho em biết Tử Hân sắp về nước, thế mà em lại giận dỗi? Em đừng quên, em là bị Diệp gia bán vào đây, em có tư cách gì mà giận dỗi, ghen tuông? Diệp gia đã nhận dự án kia, đồng nghĩa với việc cả đời này em là người của anh, là vật sở hữu của anh.
Ngoài anh ra thì không ai có quyền làm gì em cả.
Đêm tân hôn của chúng ta, anh còn chưa chạm vào em đâu.
Chúng ta bây giờ là vợ chồng, nghĩa vụ của em là hầu hạ anh mỗi tối."Những lời này thật sự là một con dao, một con dao vô hình đâm vào lòng tự trọng của Diệp Tuệ.Anh kéo tay cô rất mạnh, làm cô đau.
Anh không