Ma xui quỷ khiến, Diệp Tuệ dùng tay lần mò tìm chiếc điện thoại đặt dưới gối, lặng lẽ bấm nút ghi âm nhanh.Quả nhiên, sắc mặt Cố Đình Bắc âm trầm đến đáng sợ, hắn chạy đến đỡ Bạch Tử Hân dậy, khẽ xoa một bên má đỏ ửng của cô ta, sau đó phóng ánh mắt sắc như dao vào người Diệp Tuệ, hắn ném tờ đơn ly hôn đã được viết sẵn vào mặt cô, nói:"Diệp Tuệ, tôi không nói gì nên cô thật sự cho rằng mình là Cố phu nhân à? Cô đừng quên rằng, cô chỉ là một món hàng được bán vào Cố gia.
Nhanh dọn hành lý, ký vào đơn ly hôn rồi cút khỏi Cố gia cho tôi."Diệp Tuệ nhìn người đàn ông trước mắt, cô chưa bao giờ cảm thấy hắn ta ghê tởm đến thế.Nhưng để có được đoạn ghi âm hoàn chỉnh, cô buộc phải tiếp tục diễn với hắn:"Đình Bắc...!chồng, rõ ràng em không làm gì cô ấy cả.
Em mới là vợ của anh, anh vì một cô bạn từ nhỏ mà ly hôn với em, còn đuổi em ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng sao?"Cố Đình Bắc nghe cô nói như vậy, nổi điên lên, hắn bước đến trước mặt cô:"Chát."Mặt Diệp Tuệ bị hắn cho một bạt tai, đầu lệch hẳn sang một bên, khoé miệng cô chảy máu, gò má bị móng tay hắn sượt qua, đau đớn không thôi."Diệp Tuệ, cái tát này tôi thay mặt Tử Hân tát cô, nhanh dọn đồ rồi cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."Diệp Tuệ có được đoạn ghi âm mà mình muốn, cô ký vào đơn ly hôn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào hành lý rồi rời đi.Cô bước đi trên con đường vắng vẻ, cô không biết đích đến của mình là nơi nào.Bỗng nhiên, vài người đàn ông bộ dạng thô kệch chặn đường cô, nở một nụ cười bỉ ổi:"Em gái, đêm khuya như vậy sao lại đi một mình thế này? Để các anh trai dẫn em về nhà, được không?"Trong lòng Diệp Tuệ hơi bất an, cô cảnh giác nhìn bọn họ, khuôn mặt căng thẳng:"Không cần, tôi sắp về đến nhà rồi."Rõ ràng đám người kia không tin lời cô nói, bọn chúng đi tới, càng ngày càng gần cô, một tên trong