Diệp Tuệ bổ nhào vào người Cố Trì, bộ ngực mềm mại như có như không cọ vào người anh, làm bụng dưới của anh ngày càng nóng, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, trước mắt anh chỉ còn lại người con gái trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi này.
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, đặt bộ quần áo vừa mua sang một bên, bế cô ném lên giường.
Lúc Diệp Tuệ còn đang ngẩn ngơ, anh dùng một tay, xé tan tành chiếc áo sơ mi trên người cô ra.
Đôi môi anh lướt qua môi cô, từ từ di chuyển xuống dưới, ngậm lấy một bên ngực căng tròn kia.
Cơ thể Diệp Tuệ dưới sự khiêu khích của anh đã sớm mềm nhũn, cô nằm dưới thân anh, chuẩn bị tâm lý để đón nhận sự tấn công từ anh thì! tiếng chuông điện thoại vang lên, bầu không khí ái muội bị phá vỡ.
Cô nhìn Cố Trì, Cố Trì nhìn cô, cả hai cúi đầu nhìn tình hình hiện tại, không biết nên nói gì.
Cuối cùng vẫn là Cố Trì cố nén buồn bực, nhảy xuống giường nghe điện thoại.
Là Tống Vũ gọi anh.
Sắc mặt anh từ bất mãn trở nên nghiêm túc.
Chắc hẳn Tống Vũ đã điều tra ra gì đó nên mới gọi cho anh.
Quả nhiên, sau khi nghe máy, giọng nói gấp gáp của Tống Vũ truyền vào:"Trì, cứu tôi, tôi đã điều tra ra manh mối quan trọng nhưng trên đường về thì bị người của Tống Khinh Dao chặn lại, nhanh đến cứu tôi, địa chỉ ở!.
" Tống Vũ còn chưa nói xong thì đã tắt máy, trước khi tắt máy, âm thanh mà Cố Trì nghe được là tiếng "bốp" vang dội.
Không ổn, Tống Vũ bị tấn công rồi!Cố Trì vội vàng cầm lấy chìa khoá, chuẩn bị rời đi.
Ra đến cửa, anh bỗng quay đầu lại, chạy đến ôm Diệp Tuệ đang ngồi ngơ ngác trên giường, ôm cô thật chặt, như muốn hoà tan cô vào cơ thể mình, anh nói:"Tuệ Tuệ, hứa với anh, đừng đi ra ngoài khi anh chưa trở về, nơi này rất an toàn, ít nhất ở nơi này, em sẽ không gặp vấn đề gì.
Nghe lời anh, nhé?"Diệp Tuệ nghe anh nói xong thì sững sờ,