Cố Đình Bắc bước vào phòng ngủ, ngồi bên giường, lần đầu tiên anh nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt của cô.Càng nhìn anh càng không rời mắt được, trước đây anh không để ý kĩ, không biết cô lại đẹp đến thế, vẻ đẹp thoát tục mang theo chút cảm giác u buồn làm anh càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.Anh nghĩ, dù sao thì cũng đã cưới vào nhà rồi, mặc dù anh không thích cô nhưng có lẽ không cần thiết phải đối xử với cô tệ bạc như thế.Trước đây cô đã bị Diệp gia ngược đãi như vậy rồi, nếu anh còn đối xử với cô như người hầu thì...!có vẻ cũng nhẫn tâm quá.Giữa hai người tuy không có tình cảm nam nữ, nhưng nếu làm bạn sống chung thì anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận.Dù sao thì cô trông có vẻ khá ít nói, rất hợp mắt anh.Từ nay anh sẽ cố đi làm về sớm, ăn thử cơm cô nấu xem sao.Mặc dù trông cô gầy yếu thế kia, có lẽ đồ ăn nấu ra cũng không được ngon lành gì cho cam.
Nhưng nếu có thể làm người bạn sống chung của mình vui, anh đành miễn cưỡng ăn vậy.Lúc anh đang suy tư, Diệp Tuệ nằm trêи giường không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.Có trời mới biết, lúc vừa mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng Cố Đình Bắc đang ngồi ở cạnh giường cô, trong lòng cô lúc đó có bao nhiêu khϊế͙p͙ sợ.Cô nghĩ, anh chán ghét cô như vậy, có lẽ cô không nên lên tiếng, nếu không lại làm anh càng thêm phản cảm.Lúc Cố Đình Bắc quay đầu lại đã thấy Diệp Tuệ đang mở to hai mắt, nhìn anh chằm chằm.Trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ kia có ngờ vực, có sợ hãi, còn có cả khó hiểu.Cố Đình Bắc đột nhiên cảm thấy trong tim hơi nhói, anh ho nhẹ một cái, chủ động giải thích với cô:"Ừm, Diệp Tuệ, mấy ngày qua do tâm trạng tôi không được tốt nên đối xử với cô có hơi gắt gỏng, cô bỏ qua cho tôi nhé? Mặc dù giữa tôi và cô không tồn tại tình cảm nam nữ nhưng...!nếu cô không ngại thì chúng ta có thể làm bạn.""Cả đám người hầu ngoài kia, tôi sẽ đuổi cổ hết bọn chúng rồi thuê người