Khóe miệng Tô Bắc giật giật, biểu tình có chút vặn vẹo: “Vậy con chờ đi, ba mẹ của con có thời gian, tự nhiên sẽ chơi cùng con!”Tô Hàn ngẩng đầu, u oán nhìn Tô Bắc: “Thật sao? Nhưng vì sao con cảm thấy, người lớn các người vĩnh viễn đều không có thời gian!”Tô Bắc cười gượng, không biết mở miệng như thế nào.
Vì sao cô lại cảm thấy, Tô Hàn đang nói chính mình chứ!Cô bất đắc dĩ nhìn Tô Hàn, trong ánh mắt tràn đầy lời nói.
Con trai, không phải mẹ không bồi con, mẹ đây không phải đang bồi đại ma vương sao?Chờ có một ngày, mẹ thoát khỏi lòng bàn tay của đại ma vương, nhất định mang con đi chơi!Tô Hàn tựa hồ không có đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt Tô Bắc, cậu chu cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ thịt đô đô tràn đầy không vui, cậu ủy khuất xoay đầu sang một bên.
Tô Bắc có chút vô ngữ, con trai, đến tột cùng con là muốn quậy kiểu gì.
Mẹ ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy, còn tới nói chuyện với con, con có thể đừng ngạo kiều như vậy không!Còn không đợi Tô Bắc ấp ủ một lát rồi tiếp tục mở miệng, Lộ Nam đã lên tiếng.
Giọng nói của anh tựa hồ có chút không kiên nhẫn: “Tô Bắc, cô làm gì, sao lại ngồi xổm nơi đó không đi nữa!”Tô Bắc nhìn Tô Hàn một cái, khéo hiểu lòng người mở miệng: “Phụ huynh của bạn nhỏ này không ở đây, tôi thấy cậu bé rất đáng thương, liền nói vài câu với nó!”Lộ Nam nhàn nhạt nói: “Đi thôi, cô lại không phải phụ huynh của nó!”Tô Bắc thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thở dài, cô chính là phụ huynh của nó nha!Đáng tiếc, đối với Lộ Nam, cô không thể nói gì.
Tô Bắc ở trong ánh mắt vô cùng u oán của Tô Hàn, lưu luyến không rời bị Lộ Nam lôi đi.
Lộ Nam vốn dĩ nhìn hỗ động của Tô Bắc và đứa bé, còn cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng không biết vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện ra một màn.
Anh và Tô Bắc dắt