Cô ta nói: “Chị Bắc Bắc, rốt cuộc chị cũng nghe điện thoại, không tốt, không biết Tiểu Hàn ăn thứ gì, hiện tại bụng đau lợi hại, bây giờ em đang muốn đưa cậu bé đi bệnh viện thành phố, em sợ có vấn đề gì lớn, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho chị!”Sắc mặt Tô Bắc lập tức thay đổi, cô tùy tay cầm lấy túi xách, sốt ruột đứng dậy, đi đến cửa văn phòng.
Cô lo lắng mở miệng: “Đình Lạc, em đưa Tiểu Hàn đi bệnh viện trước đi, ổn định trường hợp, có chuyện gì, kịp thời gọi điện thoại cho chị, nếu bệnh tình thật sự nghiêm trọng, có thể cho bác sĩ làm quyết định trước! Có vấn đề gì chị chịu trách nhiệm, chị lập tức chạy tới ngay!”Diệp Đình Lạc sốt ruột đến sắp khóc: “Dạ được, vậy chị nhanh lên, chị Bắc Bắc, Tiểu Hàn đau đến sắc mặt trắng bệch, em sợ……”Tô Bắc gật đầu: “Chị đã biết, chị sẽ đuổi tới bằng tốc độ nhanh nhất.
”Tô Bắc cúp điện thoại, liền sốt ruột ấn thang máy.
Rốt cuộc Diệp Đình Lạc chỉ là một sinh viên, chưa có trải qua xã hội, gặp phải chuyện như vậy, sợ hãi cũng là chuyện thường tình.
Tô Bắc nhìn không chớp mắt vào thang máy, thang máy rốt cuộc tới lầu sáu, Tô Bắc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bước vào.
Nhìn đến người đàn ông trong thang máy, Tô Bắc ngẩn người.
Lúc trước cô cũng không có gặp qua Cố Niệm Thành, ánh mắt đầu tiên thấy anh, chỉ cảm thấy đẹp, như là đi ra từ trong tranh.
Cô nghĩ đến Tô Hàn giờ phút này còn đang chịu đựng ốm đau, cô theo bản năng cúi đầu, che dấu nội tâm hoảng loạn của mình.
Đột nhiên, thang máy rung lên.
“Cạch” một tiếng, thang máy dừng lại, mắc kẹt ở lầu ba, không lên không xuống.
Thang máy lập tức một mảnh tối đen.
Tô Bắc nhất thời khóc không ra nước mắt, đây là cúp điện sao?Cô sốt ruột như là kiến bò trên chảo nóng, Tiểu Hàn còn chờ cô đi chiếu cố, sao lại rớt dây xích ở thời khắc mấu chốt!Tô Bắc sốt ruột đến sắp khóc lên, lỡ như Tô Hàn có bất trắc gì, cô khẳng định sẽ hận chết chính mình.
Trong bóng đêm,