Nghiêm Nghệ Đình nói xong, mắt tràn đầy chờ mong nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, nếu anh có thể cho chính mình một chút mặt mũi, vậy đều là vinh hạnh lớn lao của cô.
Lộ Nam liếc xéo Tô Bắc bên kia một cái.
Không biết Tô Bắc và Lâm Chấn nói tới đề tài gì, cô cười đến không khép miệng được.
Lâm Chấn liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm Tô Bắc, tay Lộ Nam lập tức nắm chặt thành quyền.
Tô Bắc cô là kẻ ngốc sao?Ánh mắt Lâm Chấn này nhìn cô rõ ràng là có ý tứ với cô.
Người đàn ông này lớn hơn cô mười mấy tuổi, cô không né tránh một chút, còn ở nơi đó chuyện trò vui vẻ với người ta, là thật sự muốn tìm chết sao?Nghiêm Nghệ Đình thấy Lộ Nam không nói lời nào, ánh mắt nhìn một chỗ nào đó.
Trên mặt cô ta lộ ra một chút mất mát nhàn nhạt.
Cô ta theo anh mắt Lộ Nam nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy được Tô Bắc.
Cô ta liền mở miệng: “Nếu không, chúng ta đi chào hỏi Anne một tiếng đi, cô ấy là vì tôi mới đến tiệc rượu, chẳng qua, loại tiệc ruwouj này đối với cô ấy mà nói, thật sự là quá nhàm chán!”Lộ Nam hừ lạnh một tiếng: “Nhàm chán, tôi xem là cô suy nghĩ nhiều, lúc này cô ta đều vui vẻ hơn ai khác, đâu ra nhàm chán!”Tô Bắc nhận thấy được có người đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Lộ Nam vẻ mặt châm chọc mỉa mai, Nghiêm Nghệ Đình ngoan ngoãn đứng ở bên người anh, không hề có loại cảm giác lãnh ngạo ngày thường ở trên TV.
Tô Bắc cảm giác trong lòng chính mình quái quái, thực không thoải mái.
Lộ Nam mẫn cảm bắt giữ được biểu tình biến hóa của Tô Bắc.
Anh như là cố ý kích thích Tô Bắc.
Anh giận dỗi xoay người nhìn Nghiêm Nghệ Đình, trên mặt toát ra một mỉm cười mê người: “Nghiêm Nghệ Đình, không phải vừa rồi cô nói, muốn dẫn tôi đi thành phố này nhìn xem sao? Tôi không quá quen thuộc nơi này, đặc biệt là