Liền ở khi Tô Bắc gọi điện thoại lại, Lộ Nam sắc mặt âm trầm nhìn di động chia năm xẻ bảy ở cửa.
Tô Bắc gửi tin nhắn như vậy, đến tột cùng có ý gì.
Cô đây là đang biến tướng thừa nhận, cô tìm đàn ông ở bên ngoài sao?Lộ Nam nỗ lực áp chế phẫn nộ của mình.
Anh thật sự không muốn tức giận, càng không muốn vì chuyện của Tô Bắc, làm cảm xúc của mình mất khống chế như vậy.
Chưa từng có người có thể làm anh mất đi lý trí như thế.
Lộ Nam nhìn thoáng qua di động bị ném hư, con ngươi trầm trầm, xoay người đi vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lộ Nam rời giường, phát hiện Tô Bắc còn chưa dậy.
Anh nghĩ đến sự kiện tai tiếng khoảng thời gian trước, hơn nữa, hiện tại Tô Bắc ảnh hưởng mình thật sự quá lớn.
Lộ Nam quyết đoán từ bỏ đi kêu Tô Bắc, trực tiếp đi làm.
Tuy rằng Lộ Nam vẫn luôn cố gắng tránh đi Tô Bắc, nhưng trong đầu anh vẫn là không tự chủ được nhớ tới hai cái tên kia.
Bảo bối Hàn, bảo bối Lẫm, đến tột cùng là người đàn ông thế nào, mới có thể làm cô xưng hô thân mật như vậy.
Lộ Nam suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra, ngược lại làm cho chính mình càng ngày càng bực bội.
Lộ Nam bực bội khép văn kiện lại, anh gọi điện thoại, kêu Vân Phàm tiến vào.
Anh nhìn Vân Phàm, mặt vô biểu tình hỏi: “Vân Phàm, nếu một người luôn có thể ở trong lúc lơ đãng ảnh hưởng tâm tình của anh, anh cảm thấy, biện pháp giải quyết tốt nhất là cái gì?”Vân Phàm giật mình nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam ở trong lòng anh, luôn là hình tượng vững như Thái sơn, lại còn có thể có người ảnh hưởng đến ngài ấy!Nhìn ánh mắt kinh ngạc giật mình của Vân Phàm, Lộ Nam có chút bực bội xấu hổ.
Anh nói: “Vân Phàm, anh đây là ánh mắt gì?”Vân Phàm nhanh chóng cúi đầu, anh không khỏi khóc than cho mình, thật là gần vua như gần cọp, tổng giám đốc một lời không hợp liền tức giận.
Anh thật đúng là pháo