Lúc này anh mới phản ứng lại, anh muốn đi kéo tay Tô Bắc.
Đáng tiếc, Tô Bắc đã muốn chạy tới cửa phòng mình.
Ở trong ánh mắt mê ly của anh, Tô Bắc dùng một tay đóng cửa lại.
Lộ Nam có chút giận dỗi, phát hỏa với anh cái gì!Không phải cô cũng mắt đi mày lại với đạo diễn Lâm kia sao!Lộ Nam dùng một tay sập cửa lại, trở lại trong phòng tiếp tục uống rượu.
Tô Bắc cầm túi xách, trở lại trong phòng, mặt vô biểu tình nhìn Nghiêm Nghệ Đình, ném túi xách ở trên người cô ta.
Cô nói: “Túi cùa cô, về phòng cô đi!”Nghiêm Nghệ Đình cảm kích nhìn Tô Bắc một cái: “Cảm ơn chị, Bắc Bắc!”Tô Bắc xua xua tay, tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện.
Nghiêm Nghệ Đình cắn môi, muốn mở miệng nói cái gì.
Nhưng nhìn biểu tình Tô Bắc, lời muốn nói ngạnh sinh sinh nuốt xuống.
Cuối cùng cô ta lại nhìn Tô Bắc một cái, cầm túi xách, đi ra bên ngoài.
Nghiêm Nghệ Đình rời khỏi phòng, thần kinh căng chặt của Tô Bắc, lập tức thả lỏng lại.
Cô trực tiếp bổ nhào vào trên giường, rốt cuộc có thể ngủ một giấc thật ngon.
Tô Bắc thật sự là quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng, lại buồn ngủ lần nữa.
Lộ Nam ngồi ở trong phòng, anh cầm chai rượu, không hề hình tượng ngồi dưới đất, dựa lưng vào sô pha.
Anh chỉ cần vừa nhớ tới biểu tình biến hóa vừa rồi của Tô Bắc, anh liền không lý do tức giận lên.
Cô lại không phải gì của anh, cô dựa vào cái gì hung dữ với mình như vậy.
Lộ Nam càng nghĩ càng tức giận.
Cuối cùng, anh trực tiếp cầm chai rượu, đi về phía phòng của Tô Bắc.
Tô Bắc đã sắp ngủ rồi, lại nghe thấy tiếng đập cửa, lại lần nữa vang lên.
Liên tiếp bị đánh thức, Tô Bắc đã hoàn toàn phát điên.
Cô đi tới cửa, một tay mở cửa ra.
Cô còn chưa kịp hung dữ với người trước mặt, Lộ Nam một thân mùi rượu, trực tiếp té ngã ở trên người cô.
Tô Bắc theo bản năng duỗi tay, đỡ lấy anh.
Trọng lượng toàn thân Lộ Nam gần như đều đè ở trên người Tô Bắc.
Tô Bắc muốn mắng người, nhưng nhìn Lộ Nam