Rốt cuộc Tô Vân Thiên cũng là một cáo già, ở sau khi Tô Noãn bị Lộ Nam hoàn toàn làm lơ, ông ta vẫn có thể bảo trì tươi cười đầy mặt.“Tới tới tới, Lộ Nam, nhanh cùng Tiểu Bắc đi vào, mẹ con làm rất nhiều đồ các con thích ăn!”Lộ Nam ngẩn người.Mẹ con? Là đang nói anh sao?Cũng đúng, anh và Tô Bắc kết hôn, gọi vậy cũng đúng.Chẳng qua bị Tô Vân Thiên nói ra như vậy, trong lúc nhất thời anh có chút không thích ứng.Nhưng duỗi tay không đánh người mặt cười, anh gật gật đầu, cúi đầu nói với Tô Bắc; “Quà anh mua đặt ở cóp sau, hiện tại chúng ta mang vào sao?”Tô Bắc nghe được lời Lộ Nam, nhịn không được muốn trợn trắng mắt.Người này đến tột cùng là tới từ tinh cầu nào, anh đã đi nhà người khác làm khách chưa?Anh gặp qua ai cơm nước xong, lại đi tới xe lấy quà chưa?Hay là nói, anh hoàn toàn không nghĩ tới tặng quà, chỉ là thuận miệng nói mà thôi.Tô Bắc suy nghĩ bay nhanh.Một lát sau, cô cũng đã có chủ ý.Cô cười ôn nhu động lòng người: “Nếu mua, vậy khẳng định là hiện tại cầm vào đi, phải biết rằng, đây chính là lần đầu tiên chúng ta lại mặt sau khi kết hôn!”Tô Bắc cắn nặng hai chữ lại mặt, ngay cả Tô Vân Thiên và Tô Noãn đều nghe được.Nhìn Tô Bắc và Lộ Nam hỗ động thân mật như vậy, lộ ra ngọt ngào trong nhất cử nhất động.Trên mặt Tô Noãn toàn là không cam lòng, cô ta không tin Lộ Nam sẽ thật sự thích Tô Bắc, bọn họ mới kết hôn mấy ngày, khẳng định sẽ không!Cô ta không ngừng ở trong lòng an ủi chính mình, cô ta vẫn là có cơ hội.Tô Bắc và Lộ Nam lấy hộp quà từ cốp xe, Tô Vân Thiên chạy nhanh tiến lên tiếp nhận.Tươi cười của ông ta làm Tô Bắc cực kỳ không thoải mái: “Tới thì tới, dù sao cũng là về nhà mình, cần gì