Tô Bắc nở nụ cười.Không biết vì sao, Lộ Nam cảm thấy tiếng cười trong miệng cô, nghe ra cảm giác bi thương và chua xót.Anh an ủi nói: “Đừng khổ sở, đều đã qua!”Tô Bắc xoay người, quái dị nhìn anh một cái.Cô nói: “Tôi không có khổ sở, đã qua đi lâu như vậy, nếu tôi còn để ý, khẳng định sẽ không nói cho anh nghe!”Lộ Nam lập tức vô cùng buồn bực, hóa ra anh đây là nhiều chuyện!Nhìn Lộ Nam buồn bực không hé răng, Tô Bắc thè lưỡi.Cô cười, làm động tác chọc cười mở miệng: “Lộ Nam, đừng để ý! Tôi lại không nói gì, anh đừng nóng giận ha!”Lộ Nam vô ngữ nhìn Tô Bắc một cái.Anh chậm rãi mở miệng: “Tôi không có tức giận, chỉ là có chút vô ngữ mà thôi!”Tô Bắc làm một cái mặt quỷ với ngoài cửa sổ xe.Vì sao cô sẽ có chút say mê chứ!Cuối cùng xe dừng lại ở một tiệm cơm nhỏ.Tô Bắc nhìn ánh đèn bên trong, hoài nghi nhìn Lộ Nam: “Hiện tại đã là giờ này, người ta còn sẽ nấu cơm sao?”Lộ Nam ghét bỏ nhìn cô một cái: “Bật đèn khẳng định đang buôn bán, về sau đi ra ngoài, đừng nói với người khác cô quen tôi!”Tô Bắc tức giận: “Vì sao?”Trong giọng nói Lộ Nam mang theo ý cười: “Chỉ số thông minh của người nào đó không đủ, tôi sợ mất mặt!”Tô Bắc thiếu chút nữa tức hộc máu, thấy Lộ Nam đã xuống xe, cô tức giận hô to: “Chỉ số thông minh của anh mới không đủ đấy!”Lộ Nam xoay người, nhìn Tô Bắc đứng ở bên cạnh xe dậm chân, anh cười đi vào tiệm cơm.Thật ra có đôi khi, trêu chọc Tô Bắc một chút, còn chơi rất vui.Sau khi bọn họ vào tiệm cơm, quả nhiên còn đang buôn bán.Bởi vì giữa trưa đều không có ăn cơm thật tốt, buổi tối lại ăn quá muộn.Cho nên khẩu vị hai người đặc biệt tốt, trong quá trình ăn cơm, không có nói một câu vô nghĩa.Cơm