Vân Phàm là vẻ mặt vì sao loại chuyện này tổng giám đốc không tự mình làm.Mỗi lần mang cơm cho Tô tiểu thư, rõ ràng là tâm ý của ngài ấy, nhưng lại muốn dùng danh nghĩa của anh.Tổng giám đốc, đến tột cùng ngài là muốn nháo thế nào!Nghĩ đến đây, Vân Phàm khẽ cắn môi, vì hạnh phúc của tổng giám đốc, liều mạng!Anh lấy hết can đảm, lời nói thấm thía mở miệng: “Tổng giám đốc, đối đãi phụ nữ, ngài không thể như vậy, nếu ngài quan tâm cô ấy, vậy thì phải cho cô ấy biết!”Lộ Nam ngẩn người, là như vậy sao?Quan tâm đối phương, liền phải để đối phương biết?Anh cúi đầu suy tư nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Thật là như vậy?”Vân Phàm liên tục gật đầu, vẻ mặt khẳng định: “Tuyệt đối là như vậy!”Lộ Nam nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu: “Vậy anh đi ăn cơm đi, tôi tự đi!”Trên mặt Vân Phàm lập tức hiện một tia vui mừng, rốt cuộc tổng giám đốc cũng thông suốt.Anh nhanh chóng lòng bàn chân bôi dầu, chuồn đi!Lộ Nam nhìn cửa văn phòng, lâm vào trầm tư.Anh có một loại cảm giác, Tô Bắc khẳng định tức giận.Nếu không, cô sẽ không không nghe điện thoại, tắt di động.Cô hẳn là đợi chính mình thật lâu đi.Rốt cuộc, cô đã gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy.Nghĩ đến đây, trên mặt Lộ Nam hiện lên một tia tự trách.Anh đứng dậy, lấy áo khoác của mình qua, đi về phía thang máyLộ Nam vừa xuất hiện ở lầu sáu, toàn bộ tầng lầu đều nổ tung chảo.Tất cả phụ nữ đều vội vàng dặm phấn, sợ Lộ Nam không thấy một mặt hoàn mỹ nhất của mình.Lộ Nam vừa ra thang máy, giống như không nhìn thấy ai, trực tiếp mắt nhìn thẳng đi về phía văn phòng của Tô Bắc.Lộ Nam gõ cửa hai tiếng, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói thanh thúy, anh mới đẩy cửa đi vào.Tô Bắc tưởng Tôn Lệ Lệ tìm mình có chuyện gì, ở lầu sáu, ngày thường là không có người tới tìm cô.Cô chờ