Anna thúc giục Alex vào vấn đề chính nhưng khi Alex ngã bài, não bộ của cô ta lại nhất thời không tiếp thu được.
Có quá nhiều thông tin dữ liệu kích động ở đây.
Anna sửng sốt, có chút sợ hãi lắp bắp:
- Cô, cô rốt cuộc là ai? Cô và Elio không phải vợ chồng sắp cưới sao?
Alex cười nhẹ:
- Tôi chỉ là một người được người khác thuê để đi lấy chiếc nhẫn “Nước mắt Amphitrite” thôi.
Còn Elio thì… vốn dĩ tôi nghĩ hắn ta cũng sẽ có thiệp mới đến Another world.
Không ngờ hắn lại không có hứng thú với buổi đấu giá này.
Anna vẫn là một vẻ không tin nổi vào tai mình nói:
- Thì ra cô có mục đích như vậy tiếp cận Elio? Cô thật quá đáng!
Alex phụt cười:
- Tiểu thư, cô nên nghĩ cho kỹ rồi nói.
Đây chẳng phải là tin tốt với cô sao? Lẽ nào cô lại muốn tôi thật lòng yêu Elio thắm thiết, có chết cũng không buônghả?
Anna câm lặng một thoáng.
Sau khi lấy lại vẻ điềm tĩnh, kiêu ngạo của một tiểu thư nhà giàu, cô bắt đầu lên giọng thách thức:
- Tại sao tôi phải nghe lời cô? Tôi có thể tự mình đi lấy chiếc nhẫn rồi sau đó dùng nó chiếm lấy Elio không phải là được sao?
- Đương nhiên là tôi dám chắc cô không thể làm thế.
Bởi vì chiếc nhẫn làm chìa khóa thông hành của cô đang ở chỗ tôi.
- Alex cười nhếch mép, nhẹ nhàng vừa thông báo cho Anna.
Anna sửng sờ nhưng rất nhanh đã hiểu ra, tức giận bật thốt:
- Cô! thì ra là cô lấy trộm nhẫn của tôi.
Alex không hề nao núng, lấy bình tĩnh đối phẫn nộ:
- Tiểu thư, cô nên hạ hỏa rồi sáng suốt mà suy nghĩ một chút.
Được nuôi dạy tử tế từ nhỏ như cô hẳn không tới mức đặt niềm tin hoàn toàn vào một chiếc nhẫn mang lời đồn chẳng rõ thực hư chứ.
Chẳng có gì để chứng minh là nó có tác dụng.
Khả năng đó chỉ là chiêu trò quảng bá thêu dệt của bọn buôn đồ, nhằm để nó trong có giá trị hơn trong giới tài phiệt các cô thôi thì sao.
Cô thử nghĩ xem tôi, người ở bên cạnh Elio hiện giờ và chiếc nhẫn đạm mùi câu chuyện thần thoại đó đáng tin hơn?
Alex biên tập lại mấy lời của Elio để rù quến Anna.
Anna vẫn giận dữ phập phồng lồng ngực, trừng mắt đe dọa:
- Cô không sợ tôi nói chuyện này cho Elio biết à?
Alex đảo tròng mắt, thở dài ngán ngẩm:
- Cho xin đi tiểu thư à! tôi đã dám lật bài ngửa với cô mà tôi còn sợ vớ vẩn như vậy nữa à.
Thành thật mà nói, cô nghĩ Elio sẽ tin cô sao? Qua vụ việc ở hồ bơi, cô còn chưa nhìn rõ thái độ của anh ta? Giờ tôi cứ nói cô vu oan tôi thì cô nghĩ anh ta tin ai? Hơn nữa nếu cô nói ra mọi chuyện thì cùng lắm là tụi tôi ly hôn.
Còn cô vẫn sẽ không thể có được chiếc nhẫn “nước mắt Amphitrite” và Elio vẫn cứ ghét cô như cũ.
Còn nếu cô thoả thuận với tôi thì cô không mất gì cả lại còn được lợi.
Bởi vì tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ cô có được sự quan tâm của Elio.
Những lời của Alex có vẻ đã ngấm được vào não Anna.
Cô ta trầm mặc một lát rồi nói:
- Được.
Nếu tôi làm như lời cô nói thì cô sẽ giúp tôi có được Elio bằng cách nào?
Bước đầu đồng thuận của Anna làm Alex phấn khởi hẳn.
Mắt cô long lanh, tinh ranh như cáo nói:
- Cô có bao giờ tự hỏi Elio không thích cô chưa dù luận gia thế hay sắc đẹp cô không thua kém ai.
Chỉ có thể là do cô đã đi sai lệch với mẫu người yêu thích của anh ta! Tôi có thể điều tra cho cô sở thích của Elio.
Cung cấp cho cô lịch trình của hắn để cô có thể giả vờ tình cờ định mệnh gặp nhau.
Hoặc nhiệt huyết hơn, tôi có thể trói anh ta quăng lên giường cho cô luôn mà không khiến hắn nghi ngờ cô.
- Alex kết thúc những lời dụ dỗ bằng một cái nháy mắt.
Mặt Anna có thể loại biểu cảm kiểu một lời khó nói hết tâm tình, cứng ngắc:
- Cô thật sự bán đứng Elio như vậy...
Alex kiên định gật đầu.
Phen này đừng nói là bán đứng, có phải bán nằm, cô vẫn phải bán cho bằng được.
Ai bảo thằng chả không chịu đi buổi đấu giá cho cô.
Anna có một thoáng đắn đo trước những lời ngon ngọt và thái độ