Khi Elio về tới nhà, không có Giovanni ra đón như thường lệ mà chỉ có một nhân viên đã được ông bố trí sẵn đứng ở cổng chính đợi hắn.
Vừa thấy Elio bước xuống xe đã nhanh chóng chạy lại thông báo:
- Cậu Elio, bà chủ đang ở trong phòng khách với tiểu thư Alex.
Elio không nói tiếng nào, trầm mặc nghiêm trọng, sải bước dài cộp cộp gấp gáp.
Phong thái như kỵ sĩ đi cứu giá công chúa.
Khi hắn rẽ ở khúc ngoặt của hành lang dẫn vào phòng khách thì đã nghe thấy lời thoại quen thuộc nhàm chán từ miệng mẹ mình phát ra:
- Cô được bao nhiêu tiền từ con trai tôi? Rời khỏi đây đi.
Tôi cho cô gấp đôi.
Elio khựng lại.
Mới đó mà cô đã bị mẹ của hắn phát hiện bọn họ kết hôn hợp đồng rồi à? Đúng là đồ ngốc, không thể trông đợi được gì.
Bất quá cũng chẳng thành vấn đề.
Hôm trước vừa ra tối hậu thư, hôm sau hắn đã xách về một người vợ, người nào có não đương nhiên sẽ nghi ngờ chuyện này có điểm khuất tất.
Nhưng có hắn ở đây, dù mẹ hắn biết thì đã sao? bà có giở thủ đoạn gì, hắn đều có thể ứng phó được.
Elio hít sâu một hơi, thẳng lưng, ưỡn ngực, ánh mắt sắc lạnh, chuẩn bị tinh thần bước vào cuộc chiến.
- Con không đi được nữa vì con thật lòng thích anh ấy.
- Tiếng Alex chân thành kiên định trả lời
Thịch!
tim của Elio trật nhịp, đập mạnh vào lồng ngực, tạo ra sóng rung động lan tỏa đến tứ chi, xông thẳng lên não.
Khiến hắn nhất thời tê liệt, đứng sững ở ngưỡng cửa phòng khách.
Từ phía sau bình hoa để bên cạnh cửa, Elio nhìn thấy mẹ hắn cười khinh thường, tỏ vẻ không tin:
- Thật lòng thích nó hay là thích tiền của nó.
Cô gặp nó bao lâu? biết gì về nó mà nói là thích nó? Cô coi tôi là trẻ con ba tuổi khờ khạo hay sao mà dùng những lời nói dối lố bịch như thế muốn lừa bịp tôi.
- Vậy cô nói để thích một người thì cần bao lâu? Nếu nói tình yêu cần có quy định thời gian vậy thì tại sao có những người ở bên cạnh nhau cả đời cũng không thể yêu nhau? Đặt ra những tiêu chuẩn trong khi tình yêu vốn dĩ là thứ chẳng tuân theo luật lệ nào, cô không thấy đó là một việc kỳ cục sao?
Mẹ Elio mở to mắt kinh ngạc trước câu hỏi của Alex, rồi như câu hỏi đó đã chọt trúng chỗ khó chịu nào đó, nét mặt bà tối sầm lại, đáy mắt xẹt qua tổn thương uất ức, xót xa.
Thấy mẹ Elio không đáp, khí thế có vẻ chùng xuống một chút, Alex chớp thời cơ bồi thêm:
- cháu thừa nhận mình vẫn chưa hiểu hết về con người của Elis.
Bề ngoài thì như thiếu gia chơi bời, hư hỏng nhưng từ khoảnh khắc đầu tiên gặp nhau anh ấy đã ra tay giải vây cho cháu khỏi bọn quấy rối ở quán bar dù cả hai chẳng quen biết gì cả.
Và khi cháu khó khăn, không nơi nương tựa anh ấy lại chịu chìa tay giúp đỡ.
Lúc cháu bị mọi người bỏ mặt sắp chết đuối, chỉ có một mình Elio nhảy xuống cứu cháu, ở bệnh viện cũng lo lắng chăm sóc bên cạnh.
Mặc dù miệng lưỡi cộc cằn khó nghe nhưng lúc bôi thuốc lại rất dịu dàng.
Người tốt như vậy còn không xứng đáng được yêu sao ạ?
Elio ngỡ ngàng.
Nhìn Alex lúc nào cũng như vô tâm vô phế lại lặng lẽ ghi hết lại từng hành động của hắn như thế
Mẹ Elio lại không dễ dàng tin hết vào những gì Alex nói.
Suy cho cùng đó cũng chỉ là lời nói của Alex, bà không có chứng kiến.
Cái bà thấy thì hoàn toàn ngược lại:
- Nếu cô nói cô yêu nó, vậy những lời ác độc lúc nãy là để dành nói về người mình yêu sao? Hơn nữa nếu cô đã biết nó như thế mà còn có thể yêu nó sao?
- Những câu nói tức giận vừa rồi cô đừng hiểu lầm.
Là do hằng ngày cháu hay dùng thái độ đó để che giấu tình cảm của mình nên bộc phát theo thói quen mà thôi.
Bởi vì biết anh ấy không thích phụ nữ nên càng không được thể hiện bất kỳ điểm nào cho anh ấy thấy rằng cháu thích anh ấy.
Cháu không muốn anh ấy thấy gánh nặng.
Yêu thích này để một mình cháu biết là được rồi.
- Alex không nao núng, lưu loát phản công.
Mẹ Elio cũng không dễ gì bị khuất phục:
- Tôi không ngồi đây để nghe cô giảng giải về tình yêu.
Nếu cô chỉ vì tiền mà ở đây thì tôi còn đánh giá cô có chút đầu óc nhưng nếu cô là vì thích Elio, cô càng không thể ở lại.
Những thứ cô nói có thể chỉ là chút tốt bụng nhỏ nhoi của thằng bé, có khi nó còn chẳng bận tâm đến.
cô đừng có ngu ngốc đâm đầu vào rồi sẽ nhận ra thứ tình cảm đó chỉ khiến cô khổ sở thêm thôi.
Rút bỏ đi khi còn chưa sâu đậm.
Mẹ Elio ngừng lại một chút, đặt một cái thẻ đen óng ánh sắc bạc, nói:
- Hơn nữa nhà chúng tôi cũng không thể chấp nhận một đứa con dâu không rõ nguồn ngốc lai lịch.
Không có học thức.
Ăn nói thô lỗ, cư xử thiếu cả phép lịch sự cơ bản.
Cầm lấy số tiền này rồi rời đi ngay trong ngày cho tôi đi.
Đừng ảo tưởng vào viễn cảnh trở thành công chúa lọ lem.
Chuyện đó chỉ có trong truyện cổ tích cho trẻ con thôi chứ không có ở đời thực đâu.
Trong khoảng khắc, Elio nhìn tấm thẻ trên bàn, trong lòng không biết mình muốn Alex nhận hay không nhận.
Về phía Alex, cô đương nhiên chọn cách đẩy chiếc thẻ ngược trở lại bà, dõng dạc nói:
- Cô có cách ít tốn kém hơn để đuổi cháu đi đấy.
Elio đã chìa tay ra giúp đỡ cháu.
Dù anh ấy không dành cho cháu tình yêu thì cũng dành cho cháu sự tin tưởng.
Chỉ cần Elio không nói, cháu sẽ không rời bỏ anh ấy.
cháu bằng lòng ở bên cạnh làm bạn cả đời với anh ấy.
Thái độ, lời nói này của Alex vừa giống mà lại không giống với hình ảnh xưa cũ mười mấy năm trước trong ký ức của bà Flato khi bà đối mặt với người phụ nữ kia.
Bà không ngờ mấy mươi mặt sau bà lại phải đanh mặt nhắc lại những lời nói khi ấy:
- Cô đừng có ngoan cố không biết điều.
Phương án tốt nhất và duy nhất của cô hiện giờ là cầm lấy thẻ này, tìm một người phù hợp với bản thân.
Đừng thử thách sự nhân từ của tôi.
Alex vẫn cương quyết đẩy cái thẻ trở ngược lại về phía mẹ Elio, nói:
- Cháu cũng đã nói rồi.
Cách duy nhất để cô tống khứ cháu ra khỏi căn nhà này là để Elio làm việc đó.
Quả nhiên những kẻ ngu ngốc đều cứng đầu y hệt nhau.
Bà Flato nheo mắt:
- Vậy sao? Giovanni.
Gói toàn bộ đồ đạc của cô ta vứt ra ngoài.
À, đừng quên đem cả cô ta đi luôn.
Elio quyết định cảnh tiếp theo của