Khi thanh hiển thị mức độ tải xuống đạt một trăm phần trăm, cả James là Alex đều thở phào nhẹ nhõm.
James vừa mau chóng bấm bàn phím vừa nói:
- Andrea mà biết chúng ta đột nhập vào dữ liệu của cục lưu trữ thông tin của Ý chắc cả hai vào trại sám hối hết quá.
Alex cười đáp:
- Nên không phải tôi mới gọi cậu ra ngoài gặp riêng trong quán cà phê vắng này sao.
Hơn nữa tôi còn lặn lội mang đến hai hộp bánh lần trước mấy anh khen ngon nữa.
Bánh này vừa đắt vừa khó mua đó.
James nhìn hai hộp bánh trên bàn.
Nhớ đến vị ngon muốn nuốt lưỡi của nó đành chép miệng, nuốt nước miếng nhẫn nhịn chuyển màn hình laptop cho Alex xem.
Nhưng vẫn không khỏi thắc mắc:
- Mà tại sao cô lại muốn điều tra về Matteo Flaco?
Alex đọc lướt qua tiểu sử của Matteo được lưu trữ trong cục quản lý công dân của Ý.
Tất cả đều bình thường, trắng sạch tinh tươm.
Đến một cái vé phạt giao thông cũng không có.
Chẳng có điểm gì đặc biệt ngoài việc di chuyển khá nhiều nước, và đặc biệt hay đến Atlantic.
Hẳn là để thăm Elio.
Alex rời mắt khỏi màn hình.
khoanh tay đăm chiêu.
- Cũng không biết nữa.
Chỉ là cảm thấy anh ta khiến tôi không yên lòng nổi.
- Chỉ vậy thôi mà cô bắt tôi đột nhập vào dữ liệu của cục lưu trữ thông tin bên Ý à? cô thật sự không sợ đi trại sám hối hả? - James không dám tin hỏi.
- Làm cảnh sát lâu năm rồi cậu vẫn không biết cái gì gọi là giác quan thứ sáu của cảnh sát hả?
Nhất là từ vụ rơi chậu hoa ba hôm trước.
Mặc dù xác nhận lại quả thật là do nhân viên trong nhà lúc mang trà bánh lên cho Matteo bị vấp ngã.
Trùng hợp sao phần cố định chậu hoa bị bong ra nên mới đẩy ngã chậu hoa rơi xuống dưới.
Elio cũng đã sai Giovanni kiểm tra lại.
Kết quả cũng có vài chậu như vậy nên Giovanni đã bị Elio mắng một trận, bảo nhân viên trong nhà lập tức gia cố lại hết các chậu hoa ở những vị trí khác hoặc là không cho phép đặt chậu hoa trang trí lên thành ban công nữa.
Nhưng không hiểu sao Alex vẫn cảm thấy có cảm giác căng thẳng với Matteo nhất là khi anh ta áp sát vào cô.
Mặc cho mấy ngày qua Alex kín đáo quan sát Matteo vẫn không tìm ra điểm khác thường nào.
Cảm giác như bị một kẻ săn mồi xâm nhập vào lãnh thổ vậy.Đây hẳn là thứ mà người ta nói đồng loại thì hay ghét nhau.
James nhìn tập tin lưu trữ hồ sơ của Matteo, nhíu mày:
- Nhưng Alex, lý lịch của Matteo còn trong sạch đứng đắn hơn cả lý lịch của Elio nhà cô đó.
Chuyến này cô mạo hiểm vừa phí công vừa phí tiền rồi.
ALex nhăn mặt:
- Cái gì nhà tôi hả? Ít ra Elio không khiến tôi cảm thấy lo ngại như Matteo.
Cô cũng không hiểu nổi tại sao cảm giác với Matteo càng lúc càng biến đổi so với lần gặp đầu tiên trong khi rõ ràng cách cư xử và thái độ của anh ta cũng không khác gì với lúc ban đầu.
Cô cứ nghĩ hay là mình bắt đầu có xu hướng bài xích đàn ông nhưng khi ôm Elio, cảm giác của cô vẫn như vậy.
Có lẽ nào cô đã quá quen thuộc với Elio, còn Matteo thì vẫn còn xa lạ.
Alex ngó James, thẳng thắn đề nghị:
- James, anh áp sát qua đây đi.
James nhíu mày thắc mắc:
- Để làm gì?
Alex tắc lưỡi:
- Đừng hỏi nhiều.
James theo lời của Alex chồm tới gần sát cô, hỏi:
- Vầy được chưa?
Có chút cảm giác né tránh nhưng đó chỉ là bản năng phòng thủ bản năng khi vùng an toàn bị xâm phạm, không tới mức căng thẳng như với Matteo.
Hay là chưa đủ gần?
Alex yêu cầu:
- Sát thêm chút nữa.
James nhướng mày:
- Sát thêm chút nữa người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là chúng ta chuẩn bị hôn nhau đó.
- Anh có bạn gái hay sao mà phải bận tâm người ta hiểu lầm?
- Này, đừng ỷ mình có chồng rồi thì thản nhiên xát muối vào vết thương của nhau! - James miệng thì la ó lên án Alex nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến đến gần cô hơn.
Sự không thoải mái của cô lại tăng thêm một bậc.
Nhưng cô lại cảm thấy sự khó chịu này rất bình thường, không phải sự căng thẳng phòng thủ giống với Matteo.
James nhìn những cặp mắt ngó vào hai người họ, cảm giác không được tự nhiên, có chút sốt ruột nói:
- Được chưa, người ta nhìn kìa.
Alex nhíu mày trầm ngâm, quyết định đưa tay ôm chầm lấy James khiến anh ta hốt hoảng:
- Alex, đây là quán cà phê, cô có đói khát gì thì ít nhất cũng kiếm góc khác vắng người.
- Câm miệng.
Elio tôi còn chưa thèm thì anh là cái gì? Không soi gương à? Dù sao chúng ta cũng chung đội với nhau mấy năm rồi.
Coi như đồng đội đồng chí ôm nhau để thắt chặt tình cảm đi.
Người có chồng đẹp trai tựa nam thần Hy Lạp quả thật nói gì nghe cũng hợp lý.
James trợn mắt ngó trời thở dài, không còn lời nào để nói với Alex.
Nhưng dù có muốn cái ôm của đồng đội đồng chí đi chăng nữa cũng không thể thản nhiên trước mặt bao nhiêu cặp mắt thế kia được.
Có người còn hiểu nhầm, không chịu được tiến đến nhắc nhở rồi kìa.
Ây, nhìn đẹp trai ghê.
Nhưng sao có vẻ quen mắt thế nhở.
James nheo mắt nhìn người đang bước đến à phải nói gần như phi nước kiệu đến.
Khi thanh niên kia đến gần hơn, James lập tức hoảng hốt vỗ bồm bộp vào lưng Alex:
- Alex, buông, buông ra ngay!!
- Sao? thêm chút nữa.
- Thêm cái mẹ gì? chồng cô tới rồi kìa!
- Hả? - Alex giật mình nhìn theo hướng James chỉ.
Đích thực là Elio đang lao tới chỗ cô như một con ngựa điên.
Đinh đong đinh đong…
Đột nhiên có tiếng chuông nhà thờ xa xa vọng tới.
Alex ngó qua thấy đỉnh nhà thờ sau mấy toà nhà thầm cảm thán.
Các vị thánh thần thật có tầm nhìn xa trông rộng.
Giật chuông báo tử cho cô đúng lúc lắm.
Elio đến trước mặt hai người, nghiến răng trừng mắt:
- Còn muốn ôm tới khi nào?
James lập tức đẩy Alex ra, luống cuống giải thích:
- Anh bình tĩnh! Chúng tôi không như anh nghĩ đâu.
- Im miệng, mày biết tao là ai à? - Elio nạt nộ James, rồi quay sang Alex ra lệnh.
- Alex, Giải thích!
- À thì, anh ấy là anh họ của tôi.
Chúng tôi chỉ là đang chào tạm biệt nhau thôi.
- Có chút lúng túng bịa ra lí do cũ rích duy nhất cô nghĩ ra lúc này
Elio nheo mắt, khoanh tay:
-