Cuối cùng qua bốn tiếng hơn, chuông điện thoại cố định của nhà Elio cũng reo lên.
Alex nhanh chóng nhấn nút mở loa ngoài.
James cũng nhanh nhẹn thao tác tay trên bàn phim và bộ dụng cụ mang theo.
Bên kia vang lên tiếng người léo nhéo.
Hẳn là dùng máy biến âm hoặc cố tình biến đổi giọng nói nhưng vẫn nghe ra chút âm hưởng của đàn ông.
- Bên mày đã chuẩn bị tiền xong chưa?
Alex tranh đáp:
- Xong rồi.
Mặc dù số tiền có hơi lớn nhưng bên chúng tôi đã cố gắng hết sức để gom góp đủ theo yêu cầu của anh.
- Được rồi.
Hãy bọc nó vào một túi nilon đen rồi đem vứt vào thùng rác ở phía đông khu phố người Hoa trong thành phố vào lúc chín giờ sáng.
Nhớ rằng không được báo cảnh sát.
Các người báo cảnh sát là tao sẽ biết ngay và tao sẽ giết thằng kia ngay lập tức.
Tức là còn hai tiếng nữa tới giờ giao.
Alex và James bí mật liếc nhau một cái nhanh.
Nếu không đang có bao quanh nhiều cặp mắt đổ dồn vào hai người thì bọn họ đã chửi thề hắn là thần thánh phương nào mà biết cảnh sát đang mai phục.
- Được, chúng tôi sẽ không báo.
Nhưng nếu để ở một nơi phức tạp như khu người Hoa thì tôi sợ sẽ mất.
Anh biết đó số tiền này cực kỳ lớn.
Nếu phải chuẩn bị lại thì tôi e rằng chúng tôi sẽ không thể gom góp trong một khoảng thời gian ngắn được.
Hay để tôi giao tận tay cho anh.
Như vậy bên tôi cũng yên tâm hơn.
- Hừ đừng hòng bày trò.
Nhà các người mà lại coi đây là số tiền lớn à? Cứ bỏ thùng rác cho tao.
Đừng nhiều lời.
Tên bắt cóc có dấu hiệu muốn dập máy.
James đánh mắt ra hiệu chưa được.
Alex vội vàng nói:
- Từ từ, khoan đã.
Trước khi giao tiền chuộc, tôi cần xác nhận chồng tôi vẫn còn ổn, nếu không bên tôi sẽ không giao tiền cho anh.
Một bước đi nguy hiểm.
nhưng may mà tên bắt cóc đồng ý:
- Nói ngắn gọn thôi.
Sau đó một khoảng thời gian ngắn, Alex nghe được giọng Elio trong điện thoại:
- Alex? Là cô à?
Mặc dù là để kéo dài thời gian cho James nhưng Alex thật sự nhẹ nhõm đôi chút khi nghe thấy giọng Elio có vẻ khỏe mạnh.
- Đúng rồi.
Anh có sao không?
- Anh ổn.
Nghe nè em yêu.
Anh rất xin lỗi vì đã lỡ hẹn ăn tối với em.
Giờ thì em cũng biết lí do vì sao rồi đó.
Anh rất tiếc khi không được cùng em xem bộ phim Đường Ranh Sinh Tử* đó.
Anh thậm chí đã mua cho em bản trò chơi giới hạn đó cho em để làm em bất ngờ nhưng cuối cùng bây giờ anh đoán là nó bị vứt đi rồi.
Đáng tiếc anh rất muốn cho em thấy anh cũng có thể đánh chiếm khu vực Alpha an toàn giỏi hơn em nhiều.
- Anh đã mua bản mới hay bản cũ?
- Bản mới với phần thêm vào yêu thích của em.
- Không sao, anh đừng lo lắng.
Em hiểu rồi.
Khi nào anh về chúng ta sẽ thực hiện.
Anh còn muốn gì không, lần này tới lượt em chuẩn bị cho anh.
- Thế thì anh muốn chúng ta gọi thử món cá sống của Nhật.
- Anh xem Đường Ranh Sinh Tử và muốn thử món Nhật à? Anh muốn tuyên chiến với người Mỹ hả?
- Không thể bởi em là người Mỹ gốc Á và chê món cá sống của Nhật tanh rồi lên án anh như vậy chứ.
Alex định đáp lại thì tên bắt cóc giật điện thoại nói vọng vào:
- Thôi đi.
Tụi bây lảm nhảm vậy đủ rồi.
Tâm sự yêu đương gì thì chờ nộp tiền chuộc xong rồi nói.
Yên tâm.
Tao vẫn còn chưa vứt bản trò chơi đó của chúng mày đi đâu.
Nói xong hắn lập tức cúp máy.
Alex liếc nhìn James.
Anh ta chớp nhẹ mắt một cái ra hiệu thành công.
Bà Charisse cùng lúc nhào tới hỏi James:
-Sao rồi cháu? Dò được không?
James gật đầu, đáp:
- nằm ở phía đông Nam của thành phố.Nhưng vẫn chưa rõ địa điểm cụ thể
BÀ Charisse thở phào nhẹ nhõm.
Kevin vui mừng.
Matteo vẫn là vẻ đăm chiêu nhưng cũng thở ra một hơi bớt căng thẳng.
Lúc này Giovanni mới đi đến nói với Matteo:
- Thưa cậu Matteo, bên ngân hàng báo lại đã chuyển đầy đủ số tiền cậu yêu cầu về Atlantic nhưng số tiền quá lớn, cần cậu đến tận nơi xác nhận và tham gia vận chuyển để tránh rủi ro.
Matteo gật đầu định