Lúc James tới nơi, nhìn thấy Alex mặt đen như than, tay túm cổ áo, đầu tóc lộn xộn với một vết cắn rõ ràng nơi cổ và bối cảnh ngổn ngang phía sau, không khỏi sửng sốt hỏi thăm:
- Ổn, ổn không người anh em… Cô đã chiến đấu rất ác liệt ha...!- Hắn ẩn ý ngó cái vết đỏ chót trên cổ cô.
Alex mệt mỏi ngoắc tay gọi James vào cửa, bơ phờ nói:
- Đưa áo khoác của anh cho tôi mượn trước rồi muốn hỏi gì thì hỏi.
James nhanh nhẹn cởi áo khoác đưa cho Alex, ngó quanh:
- Elio đâu? Có cần thuốc của tôi nữa không vậy?
Alex mặc áo xong lạnh mặt, bỏ ra ghế sofa giữa phòng ngồi, chỉ thẳng vào phòng ngủ bên trái:
- Ở trong kia.
Vào tiêm cho anh ta một mũi đi.
Lúc nãy anh ta táy máy tay chân bị tôi đánh bất tỉnh rồi.
James trợn mắt kinh sợ:
- Mẹ ơi, không xảy ra án mạng chứ!
James vội vàng đi thẳng vào trong phòng, một thoáng sau ló mặt trở ra, mừng rỡ nói với Alex:
- Không sao! Yên tâm còn sống!
Alex tức mình gào trả:
- Tất nhiên là còn sống rồi!
Lúc nãy trong cơn nguy ngập, xém chút là cô bị Elio nuốt chửng.
May nhờ tiếng chuông bấm gọi của phục vụ phòng cứu mạng cô.
Alex lập tức tỉnh táo, giáng thẳng một đòn chém cạnh tay vào gáy Elio khiến hắn ngất ngay lập tức.
Đừng trách cô ác độc.
Nể tình hắn bị trúng thuốc nên còn chưa bẻ xương hắn xem như nương tay lắm rồi.
Cô còn đang hận lúc nãy không quẳng lại cho Anna làm thịt đây.
James tiêm thuốc cho Elio xong, đi ra thấy Alex vẫn ngồi trên ghế sofa cùng vị trí ban nãy.
Hai tay đan vào nhau, chống khủy tay lên đầu gối, trán gác lên mu bàn tay, cúi gằm mặt.
Bộ dạng vừa u ám vừa sầu thảm, tới mức James phải dè dặt đặt tay lên vai an ủi:
- Thôi, dù gì hai người cũng ăn chung ngủ chung mà.
Bị hắn động chạm một chút, chưa xảy ra chuyện gì thì rộng lượng bỏ qua đi.
Người ta còn không được tỉnh táo.
Alex ngước cặp mắt mất hết sức sống lên nhìn James:
- James, nói thật lòng đi.
Tôi ngu ngốc lắm đúng không?
James còn chưa kịp nói, Alex đã liến thoắng cướp lời đầy ai oán:
- Bà nội cha nó chớ lúc đó mắc cái mẹ gì mà tôi lại bấm nút hủy két sắt? Tôi có thể dí dao vào cổ cô ta bắt cô ta nôn mật khẩu ra mà.
James ngơ ngác, vẹo đầu nhìn Alex đầy thắc mắc:
- Cô muốn than vãn gì thì cũng phải kể rõ ràng cho tôi trước được không?
Alex hít sâu một hơi, nén lại đau thương mà kể lại vắn tắt câu chuyện cho James hiểu.
Sau đó lại tiếp tục khóc than đau khổ như không thể tin được vào hiện thực đã xảy ra:
- Vì cái thiệp mời đó tôi đã nhịn cái đám tiểu thư, thiếu gia nhà giàu này hết nước hết cái.
Nay lại tự tay mình hủy đi trong một nốt nhạc.
Mà tôi còn có hai