Nhìn chiếc nhẫn , một đoạn ký ức chợt loé ra trong đầu Elio.
Nhất thời hắn không biết nên bày ra vẻ mặt nào.
Hắn vồ lấy chiếc nhẫn, cố gắng tháo nó ra khỏi ngón tay thân xác Elio nhưng giống như nó đã mọc rễ bám chắc vào đó.
Dù hai người có làm cách nào cũng không làm nó xê dịch.
Alex thật sự hoảng sợ trước hiện tượng kỳ dị này:
- Thứ quái quỷ gì vậy? Elio, sao anh lại đeo nó hả?
Elio cũng kinh hoảng lắc đầu:
-Tôi không có đeo nó.
Tôi nhớ mình chỉ nắm nó trong tay rồi cầu nguyện thôi.
- Anh cầu cái gì? - Alex gấp gáp hỏi.
Elio ngước mắt nhìn Alex, hình ảnh người đối diện đầy máu me nằm gục trên vô lăng xuất hiện trở lại trong mắt hắn.
Sự sợ hãi kinh hoàng lúc đó vẫn còn lưu lại rõ rệt trong lòng Elio.
Hắn sợ sấm chớp, sợ chết đi được nhưng không là gì nếu so với nỗi sợ trước đó.
Elio đau đáu nhìn vào mặt cô, có chút nghèn nghẹn nói:
- Để tôi thế chỗ của cô.
Alex lặng người.
Nhất thời không biết nên nói gì.
Phải mất một lúc cô mới dằn được xuống cảm giác nhoi nhói trong lòng:
- Sao lại đi cầu nguyện tào lao như thế hả…
Elio cho là Alex cằn nhằn mình, hờn dỗi nói:
- Ừ là lỗi của tôi hết.
Xin lỗi được chưa?
Alex thấy Elio hiểu nhầm ý mình nhưng khó mà mở miệng giải thích được nên chỉ thở dài nói:
- Cũng không phải trách anh.
Bỏ đi.
Dù sao cả hai còn sống là may mắn rồi.
Trước mắt cứ tạm thời gác chuyện này qua một bên đi.
Còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Elio nhíu mày:
- Chuyện gì?
Sắc mặt Alex trở nên nghiêm túc sắc lạnh:
- Tìm ra kẻ nào muốn giết chúng ta.
***
Cửa phòng bệnh một lần nữa được kéo mở.
Xuất hiện ở cửa là một nhóm người với vẻ mặt hớt hải, bộ dáng vội vội vàng vàng.
Trong lúc Alex còn đang ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của mọi người thì Henry nhìn thấy cấp trên của mình vẫn an toàn, mặt mày tỉnh táo ngồi trên giường, không khỏi xúc động vỡ òa nhào tới ôm chầm lấy cô trước cặp mắt kinh ngạc của người đàn ông tóc trắng đứng kế bên:
- Chị Alex! Chị thật sự không sao rồi.
May quá! - Henry mếu máo nói, thậm chí còn trở nên rưng rưng ánh nước.
Elio vừa ngạc nhiên vừa khó chịu tự hỏi tên mít ướt này là ai? Dù là đồng nghiệp cũng đâu thể tỏ ra thân thiết với vợ của hắn như vậy.
Còn bày đặt khóc lóc thương tâm làm hắn thấy chướng mắt.
Hắn lạnh mặt đẩy mạnh Henry ra, nói bằng giọng cáu bẳn:
- Đứng xa ra nói chuyện.
Đừng có ôm ôm ấp ấp như thân thiết lắm.
Cả đám người kinh ngạc trợn mắt nhìn.
Henry sửng sốt tới quên cả khóc.
Alex đứng bên cạnh theo thói quen trừng mắt vỗ đầu Elio đánh bốp, bực bội mắng:
- Ăn nói cái kiểu gì thế hả? Lịch sự chút đi! Đừng có mà ghen tuông lung tung.
- rồi quay sang Henry, chậc lưỡi ngán ngẩm nói.
- Đừng khóc nữa.
Đàn ông con trai, có gì mà mếu máo như vậy.
Sao người đến là mọi người mà không phải bên hình sự hả?
Henry tức giận đẩy Alex một cái:
- Tôi có khóc cho anh đâu mà ý kiến hả? Còn nữa, anh làm cái gì thế hả? Chị ấy vừa mới bất tỉnh sau tai nạn ô tô! Đừng thấy chị ấy hay nhường nhịn anh thì lên mặt ăn hiếp cấp trên của tôi.
Đừng quên đồng đội của chị ấy là cảnh sát.
Cẩn thận chúng tôi tống anh vào tù vì hành vi bạo lực gia đình!
Elio chụp tay Henry hất ngược trở lại, che trước mặt Alex:
- Này, ai cho phép cậu động tay động chân? Cẩn thận tôi kiện cậu đó!
Henry không thể tin nổi những gì diễn ra trước mắt mình, thốt lên:
- Chị Alex! Sao có thể thiên vị hắn ta như vậy.
Coi chừng hắn bắt nạt chị.
Elio hùng hổ đáp:
- Tôi thích bị bắt nạt, thích bị chồng hành hạ đó!
Alex không chịu nổi nữa, đành đưa tay can ngăn hai đứa con nít đội lốt đàn ông này:
- Được rồi, Đừng ỏm tỏi nữa, nghe tôi giải thích đã.
Cả hai đều quay lại hung dữ nạt cô:
- Im đi! Đây không có chỗ cho cô/anh xen vào!!!
Alex hai tay túm hai cái cổ, dộng trán hai tên vào nhau vang lên một tiếng cốp thật kêu.
Rồi cô vứt Elio lên giường, Henry cho Andrea và James.
Cả Henry và Elio đều nhăn mặt ôm trán, đồng loạt rú lên:
- Anh/cô muốn chết hả?
Alex bực tức, thở hắt một hơi thật mạnh làm tung tóc mái, rồi chống tay, liếc mắt cảnh cáo cả hai:
- Còn không chịu ngậm cái mồm lại thì người chết là hai người đó! Bị tôi đánh chết.
- Alex dùng ngón tay cái cứa ngang qua cổ đe dọa.
James chụp giữ Henry lại, có chút dè chừng ngó Alex trong thân thể Elio nói:
- Từ từ Henry, Tôi cảm thấy hai người này hình như không đúng lắm.
Sao Elio thở câu nào nghe cũng giống chất côn đồ của Alex vầy…
Elio ôm trán đau nhức, cáu kỉnh đáp:
- Thì là cô ta chứ ai!
Cả ba người đàn ông ngoài cửa kinh ngạc cùng đồng thanh hả một tiếng.
Alex thở hắt ra một hơi, dằn lại cơn bực bội, kiên nhẫn nói:
- Ừ, Tôi mới đúng là Alex.
Còn đằng kia.
- Alex chỉ vào thân xác của mình đang ngồi trên giường.
- Là Elio đó.
Ba người đàn ông trợn ngược mắt, chết trân tại chỗ nhìn hai người trước mặt mình.
Mãi mới có thể chậm chạp quay lại tụm đầu với nhau bàn tán trong sợ hãi:
- Này, không phải hai người đó bị va đầu vào đâu rồi thần kinh không được bình thường chứ? - Andrea nghi hoặc chỉ chỉ vào đầu mình.
- Anh, anh không thấy tính cách hai người đó đổi cho nhau à? - James hất hất cằm ra hiệu.
- Có, có khi nào bị ma nhập không? - Henry hoảng sợ.
- chúng ta gọi thầy trừ tà đi…
Alex bước tới, túm vai Henry và James kéo ra, bực bội nói:
- Bớt lầm bầm nhảm nhí đi.
Tôi nghe được hết đó.
Andrea mạnh dạn nói:
- Có cậu mới nhảm nhí đó.
Khoan đã, Có khi nào hai người bày trò trêu chọc chúng tôi không? việc này quá là không khoa học.
Alex trưng bộ mặt dở khóc dở cười:
- Bộ tụi tôi bị rảnh hay sao mà trêu chọc mấy người.
Andrea vẫn bán tín bán nghi nhìn Alex trong thân xác Elio nói:
- Được rồi giờ tôi hỏi cô.
Nếu nhìn thấy tội phạm giết người hàng loạt thì nên xử trí thế nào.
Chẳng cần tốn một giây suy nghĩ, không riêng Alex, cả đám cảnh sát đồng thanh đáp lời Andrea:
- Lập tức bắn bỏ đi chứ còn xử trí cái gì.
Elio trợn mắt, có chút kinh sợ nhìn cái đám cảnh sát trước mặt mình.
Dù hắn thấy trả lời không sai nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy không giống câu trả lời đúng đắn của một cảnh sát chân chính lắm.
Andrea làm vẻ mặt có chút ngao ngán