Chương 1186
Mấy vị phụ huynh nghe nói Lê Minh Nguyệt có thai, đều lần lượt đi chuẩn bị quà, chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối chỉ có người thân và bạn bè.
Mọi người có thể không quen lắm với Lê Minh Nguyệt, nhưng không ai không biết Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong là anh em, cũng là cánh tay đắc lực của Lâm Quân, gia đình con cháu có việc vui như vậy, tất nhiên họ không có lý do gì để vắng mặt.
“Được đấy, cuối cùng cũng có một đứa con trai rồi!”
Tại bữa tiệc tối, Lâm Quân từ xa đã nhìn Hà Dĩ Phong nở nụ cười, lúc tiến đến gần còn không hề khách khí võ bùm bụp vào ngực Hà Dĩ Phong.
Làm cho Lê Nhật Linh ở phía sau cũng cười theo.
“Con trai gì, còn chưa sinh ra, cũng có thể là con gái nữa mà! Nói cậu đi, cuối cùng cũng đã trở về”
Hà Dĩ Phong không chịu thua kém, cũng đấm một chút vào ngực Lâm Quân, dù gì trong lòng anh cũng rất vui, đến đùa qua đùa lại thế này vẫn cười rạng rỡ.
“Tôi chỉ nói thế thôi, cậu nghiêm túc thế làm gì? Lẽ nào cậu thích con gái, không muốn có con trai?”
Lâm Quân cắt câu lấy chữ, cười ranh mãnh, Hà Dĩ Phong liếc nhìn Lê Minh Nguyệt, nhanh chóng bước sang một bên vai của Lâm Quân.
“Tôi nói cho cậu biết, mấy câu nhảm nhí thế này không nói loạn được đâu!”
Giọng nói tuy rất nhỏ nhưng lại có ý nghĩa bịt tai trộm chuông, Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh đều nghe thấy.
“Một cặp đôi vừa yêu vừa hận, làm sao bây giờ? Em cảm thấy hai người bọn họ mới là tình yêu đích thực! Chúng ta chỉ là hai cái lá chắn mà thôi”
Lê Minh Nguyệt bĩu môi nắm lấy cánh tay Lê Nhật Linh, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Haha, không phải lúc
Lê Nhật Linh che miệng nhìn Lê Minh Nguyệt cười, Lê Minh Nguyệt không khỏi cong môi lên.
“Đừng cười em, em cũng là lần đầu tiên làm mẹ đó được không!”
Lê Minh Nguyệt cẩn thận chạm vào bụng mình, bộ dáng trìu mến, như thể cô đang chạm vào đứa trẻ.
“Đừng lo lắng, nhìn dáng vẻ của em, tình mẫu tử tràn ngập, tương lai em nhất định sẽ là một người mẹ tốt! Em đừng nghĩ đến những chuyện gì khác, đừng quên, chị là mẹ của ba đứa trẻ, có vấn đề gì em có thể hỏi chị!”
Nhìn thấy cử chỉ cẩn thận của Lê Minh Nguyệt, Lê Nhật Linh không nhịn được đưa tay đặt lên bụng Lê Minh Nguyệt.
Nuôi con quả thật là vất vả, năm đó lúc cô vừa sinh hai đứa nhỏ cứ chân tay luống cuống, nhìn đứa bé nho nhỏ cô còn không thể tin được đây chính là sinh mệnh mà cô mang thai mười tháng mới đưa được bé đến thế giới này.
“Được rồi, sau này con của em cũng là con của chị, chị phải chịu trách nhiệm với nó đấy nhé!”
Lê Minh Nguyệt lười biếng dựa vào người Lê Nhật Linh, tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“0K”
Lê Nhật Linh làm một động tác tay nghịch ngợm, con của Lê Minh Nguyệt, cô đương nhiên là không ngại ngần gì rồi.
“Đó không phải là chú Lê sao? Không đúng, sao lại còn có cả Trần Hi Tuấn nữa?”
Qua vai Lê Nhật Linh, Lê Minh Nguyệt nhìn thấy các vị phụ huynh đang ở cách đó không xa nói chuyện với cha mình, Trần Hi Tuấn đang uống rượu ở một bên.