Chương 1201
“Anh hai, mẹ, sao hai người lại tới đây, vào đi, vào đi! Dì mau vào.
pha trà đi!”
Biết đó là người nhà của Minh Nguyệt, giúp việc không nói lời nào, ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.
“Con còn biết có người mẹ này và anh trai cơ đấy!”
Mẹ Lê khoanh hai tay trước ngực, nhìn quanh nhà, kiến trúc xa hoa, sang trọng, ngôi nhà trông thật tráng lệ, tất cả đều là những thứ bà ta muốn có từ nhà họ Hà.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, con vẫn luôn nghĩ đến mẹ và anh trai!”
Nghe mẹ Lê nói vậy Minh Nguyệt cảm thấy có chút hụt hãng, mẹ Lê và Lê Minh Dương ngạo nghễ ngồi xuống sô pha, ánh mắt đảo quanh căn phòng và Minh Nguyệt.
“Em gái à, không phải anh muốn nói em thế nào, nhưng ít nhất mẹ cũng có công nuôi dưỡng em, bây giờ em đã thành bà chủ, là người giàu có, nhưng em lại không quan tâm mẹ con anh sống chết thế nào, đây chính là lỗi của eml”
Lê Minh Dương tùy tiện nói nhưng giống như cố tình trách móc Minh Nguyệt vô ơn, bộ dạng lúc nói chuyện còn cà lơ phất phơ giống như không để ý.
“Anh hai, không phải em đã giúp anh sắp xếp công việc rồi sao?”
Minh Nguyệt thận trọng hỏi.
Lần trước trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã cảm thấy mình nợ Dĩ Phong rất nhiều, nhưng mà lần này sao mấy người Lê Minh Dương lại đến nữa?
Nếu quan tâm đến cô ấy, cô ấy đương nhiên là để ý và rất cảm động, nhưng mẹ Lê và Lê Minh Dương nói tới mức quyết liệt, thoạt nhìn không giống như đang quan tâm đến cô và đứa con trong bụng.
“Hà Dĩ Phong, hừm”
Mẹ Lê hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy bất mãn và hờn giận.
“Làm sao vậy? Hà Dĩ Phong sắp xếp công việc khiến anh không hài lòng sao? Không thành vấn đề. Nếu không vừa lòng, em sẽ bảo anh ấy đổi sang công việc khác cho anh” Minh Nguyệt cười khổ, mơ hồ cảm thấy không đúng. Cô không muốn cùng người trong gia đình xảy ra xích mích,
“Đổi một công việc khác? Bỏ đi, Hà Dĩ Phong không muốn mẹ con bọn tôi có cuộc sống tốt đẹp!” Mẹ Lê tức giận nói.
“Mời dùng tràt”
Lúc này, giúp việc mới cẩn thận đặt hai chén trà nóng trước mặt hai người.
Mẹ Lê đột nhiên cảm thấy khát, theo bản năng cầm chén trà lên.
“AI Nóng quái”
Bà ta vội vàng buông tay ra làm chén trà rơi xuống bàn, trà nóng bên trong bị đổ lên bàn, hơi nước bốc lên nghi ngút, một chút nước bản lên tay mẹ Lê.
“Cô muốn tôi bỏng chết à!” Mẹ Lê bất mãn mắng cô giúp việc.
“Sao vậy? Chắc không có vấn đề gì chứ!”
Lê Đức Dương đột ngột đẩy cô giúp việc ra rồi bước tới kiểm tra mẹ Lê bị sao, Minh Nguyệt nhìn về phía giúp việc ý bảo cô nhanh chóng lùi lại.
Giúp việc cũng rất tức giận, nhưng bây giờ cũng không thể nói được gì đành phải rời đi.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Minh Nguyệt lo lắng bước tới, phát hiện tay mẹ Lê chỉ đỏ lên một chút nhưng cũng không nghiêm trọng, cũng may mẹ Lê không sao, Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lê đảo mắt xem thường, giọng nói sắc bén: “Quả thật là lòng người dễ thay đổi. Ngay cả giúp việc nhỏ nhoi nhà này cũng không để tôi vào mắt. Nuôi cô nhiều năm như vậy thật sự là vô dụng”
Mẹ Lê khóc lóc om sòm có chút khoa trương, cố ý muốn làm to chuyện, nhưng Minh Nguyệt thật sự vẫn bị lừa, trong mắt cô tràn đầy áy náy.
“Đúng thế! Minh Nguyệt, em còn dám nói em không thay đổi sau khi lấy chồng giàu!”
Lê Đức Dương nói giúp cho mẹ Lê, trong giọng nói thể hiện sự không hài lòng.