Chương 1219
“Thật mà, thật mà”
Trần Hi Lam liên tục gật đầu.
“Đây là đồ ăn mang đến cho Minh Nguyệt với Dĩ Phong sao?” Trần Hi Tuấn nhìn hộp đồ ăn trong tay Lê Nhật Linh một cái.
“Ừm”
Lê Nhật Linh gật gật đầu.
“Để tôi mang vào cho, hai người đã lâu không gặp, cứ từ từ nói chuyện đi”
“Được”
Không đợi Lê Nhật Linh đồng ý, Trần Hi Lam đã cướp mất hộp đựng đồ ăn trong tay cô đưa cho Trần Hi Tuấn rồi, chọc cho hai người phải bật cười.
Dù sao thì bên cạnh Minh Nguyệt cũng đã có Hà Dĩ Phong chăm sóc rồi, cô rời đi một lát cũng sẽ không xảy ra được chuyện gì.
“Cửa hàng cà phê này không tệ, cô vừa đến đây, chắc là vẫn chưa ăn gì đâu nhỉ! Mùi vị của mì Udon ở đây cũng được lắm! Cô có muốn thử một chút không?”
Lê Nhật Linh lật lật thực đơn, rồi cẩn thận giới thiệu cho Lê Nhật Linh.
“Được hết, Nhật Linh, chị đúng là không thay đổi một chút nào cải”
Tay Trần Hi Lam chống má nhìn Lê Nhật Linh, tiếp tục nói: “Trách không được lại có nhiều người thích chị như th “Có sao? Một ly cà phê Cappuccino, một phần mì Udon, cảm ơn!”
Lê Nhật Linh ngại ngùng khép thực đơn lại, gửi lại cho nhân viên phục vụ, động tác tự nhiên thoải mái.
“Có đó”
“Cô cũng rất tốt mà, lớn rồi, cũng càng ngày càng xinh đẹp hơn”
Thật ra Lê Nhật Linh cũng rất hâm mộ tính cách của Trấn Hi Lam, không sợ trời không sợ đất, không thèm theo ý ai hết mà chỉ làm theo sở thích của
“Xinh đẹp thì có gì hay đâu chứt”
Trần Hi Lam thu hồi lại ánh mắt của mình, cô có đẹp đến mấy thì Hạ Huy Thành cũng không thích cô! Mà Nhật Linh lại không biết, cô đã từng vì Hạ Huy Thành mà ghen ghét với cô ấy biết bao nhiêu.
“Được rồi, sao lại nói đến những chuyện đầy đau thương như thế rồi, Hi Lam của chúng ta sau này chắc chắn sẽ gặp được một chàng trai rất tuyệt vời”
“Hy vọng là như thế!”
Trần Hi Lam thở dài một tiếng.
“Lần này cô đến Việt Nam, không phải đơn giản là chỉ vì muốn gặp tôi phải không?”
“Chuyện gì cũng không thể giấu qua mắt của cô được!”
Trần Hi Lam lạnh nhạt than thở, hai chiếc má lúm đồng tiền in đậm trên má, ngược lại tăng thêm phần đáng yêu.
“Chị biết chuyện của ba tôi chứ?”
Nói đến .James, giọng điệu của Trần Hi Lam trở nên mất mát đi rất nhiều, đôi mắt khi nhìn Lê Nhật Linh cũng mất đi vài phần tự tin.
“Chị biết, Trần Hi Tuấn và Lâm Quân đã nói với chị rồi, nhưng bất kể người lớn có làm gì thì cũng không liên quan gì đến em. Đó là chuyện giữa bọn họ, em vô tội.”
Lê Nhật Linh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như gió nhẹ mùa xuân.
“Xin chào, cà phê và udon của cô đây!”