Chương 1226
Bản thân ông cũng muốn ở lại thêm một thời gian nhưng Hạ Linh vẫn còn quá ít kinh nghiệm và không thể trấn áp được mọi chuyện. Nếu ông ấy không quay lại thì sợ là sẽ có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Hơn nữa bây giờ ông vẫn chưa biết cách đối phó với .James.
Ông chỉ có thể tạm gác chuyện đó qua một bên và xử lý tốt việc riêng của mình trước, đành phải liên lạc qua điện thoại với bọn họ để cùng nhau bàn bạc, giải quyết.
“Vậy thì ông ngoại không thể để người khác làm những việc đó sao?
Nhà thuê rất nhiều người và bảo họ làm những việc đó!”
Lâm Cảnh cũng dựa vào trên đùi của Lê Vân Hàng rồi nhìn Lê Vân Hàng hỏi.
“Nhưng họ không thể làm những gì ông ngoại phải làm!” Lê Vân Hàng liếc nhìn Lâm Quân, đứa bé này thông minh như vậy cũng mệt mỏi Lâm Quân dạy con đúng cách, Lâm Quân hơi nhướng mi mỉm cười thay cho lời đám.
“Oa, vậy chỉ có ông ngoại mới có thể làm việc đó!”
Hòa Phong hỏi lại.
“Đúng vậy, Hòa Phong thật thông minh, thật đúng là cháu của ông”
Lê Vân Hàng vuốt ve đầu Hòa Phong.
“Ông ngoại thật giỏi! Sau này khi bọn cháu lớn lên thì ông ngoại hãy dạy bọn cháu giúp ông, như vậy thì ông ngoại sẽ không mệt mỏi!”
Hạ Ly nói phụ họa, bé vừa dứt lời thì hai người anh trai liền gật đầu đồng ý, nhìn ba đứa trẻ trông hơi ra dáng người lớn một chút làm cho mọi người bật cười.
“Được, được!”
Lê Vân Hàng bật cười, mặc dù biết rằng đây chỉ là lời nói chuyện trẻ con nhưng ông không biết mình có thể sống được bao nhiêu năm nữa và liệu ông có thể đợi đến khi mấy đứa nhỏ tiếp quản sản nghiệp của mình.
Nhưng ông chỉ có người thân là họ và mọi thứ của
Dù sao thì lúc này trong lòng ông cũng được mấy đứa nhỏ làm cho ấm áp không ít.
“Được rồi, Hòa Phong, Lâm Cảnh, Hạ Ly, ông ngoại phải đi rồi nếu không ông sẽ bị lỡ máy bay”
Nhật Linh vỗ vỗ hai tay, ba đứa nhỏ bất đắc dĩ nhìn Lê Vân Hàng rồi rời khỏi vòng ôm của ông.
“Đi thôi!”
Ba đứa nhỏ bước ra khỏi vòng tay của ông làm trong lòng Lê Vân Hàng cũng trống rỗng, dù sao ông cũng đã già rồi, so với việc kiếm tiền và phấn đấu vì sự nghiệp như trước đây thì ông thực sự ham muốn hạnh phúc gia đình như bây giờ.
“Cha, lên xe đi! Nếu có thời gian con sẽ mang theo mấy đứa nhỏ đến thăm cha”
Lê Nhật Linh giữ ba đứa nhỏ lại rồi nhìn về phía Lê Vân Hàng có chút không nỡ.
“Được, đi thôi.”
Lê Vân Hàng gật đầu liếc nhìn người nhà họ Lâm phía sau Nhật Linh, ông vẫy vẫy tay chào rồi lên xe.
“Tạm biệt ông ngoại!”
Đôi mắt Lê Nhật Linh đã ươn ướt, cô cầm lấy tay Hạ Ly vẫy vẫy nhưng không ngờ Hạ Ly đột nhiên bật khóc.
“0a…”
“Tạm biệt ông ngoại!”
“Tạm biệt ông ngoại!”
Hòa Phong và Lâm Cảnh dù sao cũng là con trai, nhìn thấy xe lái đi thì vội quay sang an ủi em gái Hạ Ly.
Hạ Ly lau nước mắt nhìn Lê Vân Hàng đang đi xa với đôi mắt ngấn lệ, miệng cô bé bĩu lên giống như có thể treo được một chai dầu nhỏ.