Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 888


trước sau

Chương 888

€ô gái nhỏ thấy Lê Minh Nguyệt bị đánh, sợ hãi hét lên: “Mấy người làm gì đó!”

“Bọn tao làm gì không phiền mày quản nhé, cô nàng này nói là báo cảnh sát mà? Nếu thế thì chúng ta ở đây đợi đi, coi thử cảnh sát có đến không! Hai mươi phút chắc đủ rồi đúng không, nếu năm phút nữa cảnh sát còn chưa tới thì ông đây cho hai đứa bây đẹp mắt!”

Tên lưu manh đó như hiểu được suy nghĩ của Lê Minh Nguyệt, sau khi cầm điện thoại nhìn thì gã bắt đầu nhìn ngó khắp người Lê Minh Nguyệt và cô gái nhỏ kia.

Vì hôm nay là giáng sinh nên Lê Minh Nguyệt định đi chơi với Hà Dĩ Phong, bởi vậy cô ấy đã sửa soạn một hồi.

Vốn dĩ cô ấy đã xinh đẹp, bây giờ ăn mặc như thế càng thêm xinh đẹp hơn. Lê Minh Nguyệt là người đã kết hôn, được Hà Dĩ Phong cưng chiều, Lê Minh Nguyệt có một sự quyến rũ của phụ nữ mà các cô gái trẻ không có.

Váy đuôi cá bó sát làm nổi bật dáng người của cô, bờ mông căng tròn và đôi chân dài thẳng tắp, khiến cho đám đàn ông nhìn là chảy nước miếng.

Phong cách phần thân trên thì lại khác, tay áo thêu hình bươm bướm hơi phồng, cổ áo hình chữ V lộ khe ngực, dù không thể thấy được nhưng kiểu vừa ẩn lại vừa hiện này rất hấp dẫn người khác.

Trên xương quai xanh của cô ấy đeo một sợi dây chuyền mảnh như chỉ bạc, nó khiến cổ của Lê Minh Nguyệt càng thêm xinh đẹp. Hơn nữa hôm nay vì muốn đẹp nên cô ấy chỉ mặc một cái áo khoác mỏng thôi, không thể giữ ấm, vì vậy cơ thể đã toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi nay càng thêm run rẩy.

Hôm nay Lê Minh Nguyệt đúng là thu hút sự chú ý hơn thường ngày, khó trách lúc mấy tên lưu manh này thấy cô thì sáng cả mắt.

Lê Minh Nguyệt bị ánh mắt của bọn chúng nhìn ngó, trong lòng cảm thấy chán ghét, cô ấy chỉ đành cầu khẩn cho cảnh sát mau tới nhanh lên, đừng làm cô ấy thất vọng.

Lúc này, Hà Dĩ Phong cũng đang tìm kiếm Lê Minh Nguyệt khắp nơi, anh ta sắp phát điên lên luôn rồi, gọi cho Lê Minh Nguyệt

không được khiến anh ta càng thêm rối loạn.

Anh ta không hề hay biết cô gái mà mình đang lo lắng đúng là đang gặp nguy hiểm như mình đang nghĩ.

Có lẽ bởi vì hai người tâm linh tương thông với nhau nên Hà Dĩ Phong cũng đi theo con đường Lê Minh Nguyệt đã đi, anh ta vừa đi vừa gọi tên Lê Minh Nguyệt, hy vọng Lê Minh Nguyệt có thể nghe rồi trả lời anh ta.

Hà Dĩ Phong đi một hồi đã đến chỗ Lê Minh Nguyệt bị đám lưu manh vây quanh, còn lúc này đã hết năm phút, không hề có ai đến.

Tên lưu manh anh Tài có lẽ cũng khá gấp gáp rồi, gã thấy không hề có cảnh sát nào lại nên lập tức yên lòng.

Gã ghé sát vào người Lê Minh Nguyệt, thưởng thức gương mặt Lê Minh Nguyệt trong khoảng cách gần, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười dâm tà: “Cô gái, xem ra cô nói dối rồi, nếu vậy thì ông đây đành chơi cô vậy!”

Vốn dĩ gã định ra tay với cô gái trong sáng kia, nhưng bây giờ gã cảm thấy Lê Minh Nguyệt rất có mùi đàn bà, hấp dẫn hơn một cô gái nhỏ ngây ngô không biết gì nhiều.

“Anh muốn làm gì!” Lê Minh Nguyệt sợ hãi, sự bình tĩnh trên mặt đã sắp không giữ được nữa!”

Cô ấy không muốn, dù cô ấy chết cũng không muốn bị đám súc vật này vấy bẩn!

“Tôi muốn làm gì à?” Tên lưu manh đó cười ha ha, nói với đám đàn em của mình: “Cô kia giao cho tụi bây, tao muốn cô này: “Dạ được ạ anh Tài!”

Tuy rằng bọn họ cũng thèm Lê Minh Nguyệt nhỏ dãi nhưng không dám không nghe lời anh Tài.

Anh Tài kéo Lê Minh Nguyệt vào trong bồn hoa, đương nhiên Lê Minh Nguyệt liều mạng không theo, giằng co với tên lưu manh đó.

“Buông ra!” Lê Minh Nguyệt muốn thoát khỏi tay của tên lưu manh nhưng sao tên đó có thể tha cô ấy được!

“Con điếm này, mày còn cần mặt mày nữa không?” Tên lưu manh vung tay lên tát Lê Minh Nguyệt thêm một cái, gương mặt nhỏ nhắn vốn đã sưng nay càng sưng lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện