Cố Nam Nam phát hiện bả vai Quý Bắc Thần đều đang run rẩy, có thể thấy được hắn lo lắng bao nhiêu.
Có một người bạn như vậy ở bên cạnh, là may mắn cả đời cô.
Cô vươn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, giữa ngôn ngữ là sự dịu dàng hiếm có, "Không phải mình đang sống rất tốt sao, không sao, an toàn!"
Sự an ủi của cô giống như đang an ủi một đứa trẻ, Quý Bắc Thần nhíu mày lại, lẩm bẩm nói: "Nam, mình không phải con nít."
Ý tứ là muốn nói với cô rằng cô không cần phải an ủi hắn bằng cách ấu trĩ này, mặc dù hắn thật sự rất cần được an ủi.
"Ha ha, mình biết mình biết, thật là, có điều theo ý mình mà nói, cậu vẫn là một đứa trẻ! Mãi mãi không bao giờ lớn."
Cố Nam Nam nhẹ nhàng mỉm cười, u ám và mệt mỏi ban đầu đều vì sự tồn tại của hắn mà biến mất không thấy nữa.
Cả người đều trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Nhìn cô có thể mỉm cười mà không gánh nặng, khóe miệng Quý Bắc Thần từ từ giơ lên, cũng mỉm cười theo.
"Nhìn thấy cậu như vậy, thật sự quá tốt."
Quý Bắc Thần sâu kín lên tiếng, bên trong đôi mắt lóe lên cô đơn.
Thật ra, hắn thật sự không theo đuổi quá nhiều, chỉ cần giống như bây giờ, có thể mỗi ngày ở bên cạnh cô, mang lại niềm vui cho cô, dù cho không thể trở thành người yêu, cũng nên cảm thấy hài lòng.
Còn cần những thứ xa xỉ khác làm gì chứ?
Hắn lắc đầu bất lực, xem ra, muốn vượt qua mức bạn bè này đối với hắn mà nói, vẫn là một con đường dài......
Có điều, hắn cũng sẽ không từ bỏ......
"Hửm, cái gì?" Cô quay đầu lại, nhìn hắn, không hiểu ý trong lời nói vừa rồi của hắn.
"Không có gì! Đi thôi! Đến bệnh viện."
Nói xong, hắn khởi động xe.
..................
Tin tức Mặc Lệ Tước bị thương và xuất viện rất nhanh đã truyền đến Mặc gia.
Mặc Tuyết và Mặc mẫu lập tức chạy đến bệnh viện.
"Lệ Tước, Lệ Tước!"
"Anh ơi!"
Thật xa xa, chưa nhìn thấy người, trước tiên đã nghe thấy âm thanh của cả hai.
Cố Nam Nam cụp mắt, hiện lên một tràn oán hận, nhưng chỉ trong chốc lát, sát khí đen tối cũng biến mất, đôi mắt sâu thẳm cũng trở nên rõ ràng.
Xem ra, cũng không muốn gây phong ba bão táp.
Rốt cuộc, Mặc Lệ Tước thật là vì cứu cô nên mới bị thương, thậm chí suýt nữa hắn đã đánh mất tính mạng.
Khi Mặc mẫu đi vào, để tránh xung đột, Cố Nam Nam cố tình đi ra ban công.
"Lệ Tước, con không sao chứ!" Mặc mẫu thấy con mình bị thương, trong lòng đau đớn vô cùng, "Con trai, con nói với mẹ, cuối cùng là làm sao mà con trở thành như vậy?"
Bọn họ chỉ nghe nói hắn bị thương, cụ thể như thế nào bị thương thì vẫn chưa biết được.
Mặc Tuyết cũng bước đến, vành mắt đỏ hoe, "Anh ơi, sao anh lại bị thương, có nghiêm trọng không, em và mẹ vừa nhận được tin, đã vội vàng chạy đến đây."
Con ngươi của Mặc Lệ Tước thâm trầm, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhàn nhạt nói: "Chỉ bị thương một chút, không to tát như vậy, hai người cũng không cần phải lo lắng, hai ba ngày sẽ lành lại thôi."
Trên cánh tay hắn đã được bọc băng trắng, nên bọn họ không thể thấy được vết thương, nếu thật sự nhìn thấy vết thương, nhất định sẽ không bình tĩnh như bây giờ, họ phải biết rằng vết thương của hắn chính là bị đinh làm bị thương, vết thương rất sâu, có vài nơi còn sâu đến mức lộ cả xương ra.
Lúc Cố Nam Nam nhìn qua trong lòng cũng hung hăng run lên vài cái.
Chỉ là mặt không đổi sắc mà thôi.
Lúc nhìn thấy mức độ chấn thương của hắn, Cố Nam Nam cũng vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ vì cô, hắn thật sự không màng đến tính mạng của mình sao?
Cố Nam Nam đứng trên ban công, nhìn về phương xa, đôi lông mày cau vào nhau, những ngón tay bất an nắm chặt lấy rào chắn bên cạnh, tâm tư của người đó, cô thật sự không thể hiểu được dù chỉ một chút.
"Anh à, em nghe mẹ nói, hai ngày nữa chị Mạc Đồng sẽ trở lại, anh có thấy vui không!"
Mạc Đồng?
Rốt cuộc là ai vậy?
Cố Nam Nam chưa từng nghe Mặc Lệ Tước nói qua, chẳng lẽ cô gái tên Mạc Đồng này chính là tình yêu đích thực của Mặc Lệ Tước?
Nếu thật là như vậy, chỉ cần cô gái đó quay về, mối quan hệ hợp đồng giữa bọn họ sẽ có thể kết thúc.
Nếu thật sự như vậy, dường như Cố Nam Nam cô có thể trở lại một cuộc sống bình thường.
Nghĩ đến đây, cô ẩn ẩn có chút mong chờ sự xuất hiện của cô gái đó.
Mặc Tuyết không biết trên ban công có người, tiếp tục siêng năng nói, "Anh à, chị Mạc Đồng đã thích anh từ rất lâu, lần này trở về, nhất định cũng là vì anh đó. Anh à, nhất định lần này anh phải bắt lấy tay của chị Mạc Đồng thật chặt. Cho nên, trước khi chị Mạc Đồng đến, anh nhanh nhanh chia tay với người phụ nữ đó đi!"
Thần sắc Mặc Lệ Tước trở nên tối sầm, "Tuyết nhi, đừng nói bừa."
Mặc mẫu cũng tiếp nhận lời nói, "Con trai à, Tuyết nhi nói một chút cũng không giả, Cố Nam Nam đó một chút cũng không xứng với con, mẹ cũng đồng ý với suy nghĩ của em gái con, Mạc Đồng thích con, con cũng thích Mạc Đồng, lưỡng tình tương duyệt, còn có gì để suy xét. Cứ nghe lời mẹ nói như vậy, chuẩn không sai."
Điều này làm sắc mặt Mặc Lệ Tước rất khó coi, thậm chí còn hiện lên chút tức giận, "Mẹ, con đã giải thích rõ ràng với mẹ rồi, con và Mạc Đồng......"
"Ây da, con trai không cần phải ngại ngùng, mẹ biết con vẫn luôn rất thích Đồng Đồng, bây giờ Đồng Đồng đã trở lại, con cũng không cần phải tìm người thay thế, người phụ nữ đó, mau mau ly dị đi."
Cố Nam Nam vô thức gia tăng lực trên tay.
Mặc dù, nếu có thể nói như vậy, cô sẽ rất vui vẻ.
Nhưng bị người đáng ghét nói như thế, tâm trạng của cô cũng không thấy tốt chỗ nào cả.
Trái lại, dường như còn tồi tệ hơn trước đó.
Cố Nam Nam vén rèm lên bước vào, xuất hiện ở trước mặt mọi người, "Tôi ước gì anh ta sẽ ly dị với tôi ngay bây giờ, có điều dường như chuyện này là chuyện giữa tôi và anh ta, những người râu ria, thì đừng nhúng tay vào."
Cô cũng không phải là một người tốt bụng.
Tổn thương mà Mặc Tuyết đã gây ra cho cô, đến bây giờ cô vẫn chưa trả lại được.
Cũng không có nghĩa là cô đã quên, chỉ là tạm thời buông lỏng một chút mà thôi.
Chờ đến lúc giải trừ hôn ước
với Mặc Lệ Tước, cô sẽ ngay lập tức tính toán với Mặc Tuyết gian trướng giữa bọn họ.
"Ồ? Tiện nhân, tôi còn tưởng rằng cô chạy đi đâu, hóa ra là trốn ở ban công nghe lén chúng tôi nói chuyện, đúng là không biết xấu hổ." Mặc Tuyết thấy Cố Nam Nam vậy mà lại ở trong phòng bệnh, còn nghe lén bọn họ nói chuyện, tâm trạng lập tức trở nên tức giận.
Lần trước cô vì bị anh trai tát một cái, đến bây giờ cô vẫn còn ghi hận.
Nhìn thấy cô ta, Mặc Tuyết liền nhớ lại cảm giác đau rát trên mặt.
Mặc Tuyết nghiến chặt răng, "Cố Nam Nam, chuyện của chúng ta sẽ không kết thúc đơn giản như vậy."
Ý tứ của cô rất rõ ràng, giữa bọn họ vẫn sẽ còn tiếp tục.
"Vậy à?"
Giữa mày Cố Nam Nam trở nên khinh miệt, trên khóe miệng hiện lên nụ cười nhạo báng lương bạc, "Vừa lúc, tôi cũng cảm thấy như vậy, gian trướng giữa chúng ta, cô yên tâm đi, tôi sẽ nhớ kỹ nó cho cô. Đặc biệt là những gì cô đã làm với tôi, cho dù chết, tôi cũng sẽ không quên."
"Hừ! Tiện nhân!"
Ngay cả khi lần trước bị anh trai tát một cái, cô cũng sẽ không vì vậy mà sợ Cố Nam Nam, ngược lại, càng thêm không sợ.
Luôn có một điều, chính là cô nhất định sẽ khiến cho cô ta phải biến mất khỏi Hải Thành mãi mãi.
Bỗng chốc, toàn bộ căn phòng đều trở nên lạnh lẽo, cả người Mặc Lệ Tước được bao quanh bởi hơi lạnh làm cho người ta phải sợ hãi, "Mẹ, Tuyết nhi, nếu hai người không có chuyện gì để nói, thì về đi!"
"Con trai, sao con có thể đuổi mẹ và em gái con đi. Muốn đi cũng là cô ta đi, con phải hiểu được, chúng ta mới là một gia đình thực sự."
"Phụt --"
Không đợi Mặc Lệ Tước lên tiếng, Cố Nam Nam đã dẫn đầu cười khẽ, "Những lời này không tệ chút nào, ở đây mấy người mới là gia đình thực sự, để không quấy rầy gia đình mấy người đoàn tụ, tôi sẽ rời đi như một người ngoài cuộc."
Nói xong Cố Nam Nam dẫm lên giày cao gót, lộc cộc lộc cộc đi về phía cửa.
"Nam Nam!" Thật ra Mặc Lệ Tước rất muốn giữ cô ở lại.
Nhưng khi nghĩ đến công ty cô bây giờ vẫn đang còn một đống lớn vấn đề đợi cô, lời nói đến bên miệng cuối cùng vẫn biến thành, "Đi đường cẩn thận."
"Ừ."
Cố Nam Nam nhàn nhạt đáp lại một câu, rồi quay đầu rời đi.
Mặc Tuyết còn không quên nói về phía bóng dáng của Cố Nam Nam, "Cút đi, đừng bao giờ đến nữa, thật là ghê tởm."
"Tuyết nhi, đừng nói loạn, cô ấy là chị dâu của em, vợ của anh."
Mặc Tuyết hừ hừ, "Nhưng cho đến bây giờ em đều không thừa nhận."
Mặc Tuyết quay đầu lại nhìn Mặc mẫu.
"Mẹ, mẹ nói một câu đi, có phải mẹ cũng không thích người phụ nữ đúng không?"
Thật ra Mặc mẫu không phải không thích cô gái đó, chỉ là có một số việc đã phủ đầy bụi quá lâu, và bà không muốn giũ nó ra.
Con trai bà rất khó khăn mới có thể khôi phục lại bình thường, quên hết chuyện quá khứ, nếu làm hắn nhớ đến, không biết sẽ lại biến thành như thế nào.
Một đứa con trai sống không bằng chết như vậy, bà không muốn gặp lại.
"A, đúng, đúng, Tuyết nhi nói đúng, con trai à, con hãy nghe lời mẹ đi!"
"Mẹ, chuyện này không cần nói nữa, con và Nam Nam đã kết hôn, về Mạc Đồng, trước nay con chỉ coi cô ấy như là em gái, không có suy nghĩ gì thêm về cô ấy cả!"
Mặc Lệ Tước bộc lộ suy nghĩ của mình.
Gần như là một gậy đã phá hủy mọi hy vọng bốc cháy lên trong lòng của mẹ và em gái hắn.
"Anh à, anh cũng quá ngoan cố rồi, người phụ nữ đó có gì tốt chứ." Mặc Tuyết vô cùng không vui, bĩu môi.
Người phụ nữ đó chính là người phụ nữ xấu xa muốn cướp chồng cô.
Rốt cuộc anh trai đã nghĩ như thế nào.
Vậy mà còn muốn cưới cô ta.
Chỉ không ngờ đúng là bởi vì như vậy mới cưới cô.
Mặc Lệ Tước xoa đầu Mặc Tuyết, "Được, những việc này em đừng lo lắng, cùng mẹ trở về sớm một chút, anh vẫn ổn!"
"Nhưng......" Mặc Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Mặc Lệ Tước cắt ngang, "Tuyết nhi, anh đã nói với em, đừng lo lắng quá nhiều."
"Vâng, anh......"
Mặc Tuyết biết tính cách của anh trai, nếu chọc anh trai nổi giận, sẽ rất tệ.
Lần trước đã trải qua, cô vẫn ghi tạc rõ ràng trong lòng.
"Vậy anh dưỡng thương cho thật tốt, ngày mai em và mẹ sẽ đến thăm anh."
"Ừ."
Mặc Tuyết và Mặc mẫu rời đi.
Mặc Lệ Tước đứng dậy đi ra ban công, nơi mà Cố Nam Nam đã từng đứng, hắn đứng thẳng ở đó.
Châm một điếu thuốc, thong thả hút.
Không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Trên thực tế, trong lòng hắn cũng rất hỗn loạn.
Gia đình tạo cho hắn không ít áp lực, một Mặc Tuyết cũng đã đủ lăn lộn hắn, bây giờ còn thêm mẹ, thậm chí còn sẽ có người khác......
Nghĩ đến đây, hắn một trận phiền muộn.
Hắn kẹp lấy điếu thuốc, hút thêm vài hơi nữa.
Từ khi nào mà bởi vì cô gái đó, hắn lại trở nên quan tâm như thế chứ?
Editor: Củ Lạc