Cố Nam Nam vẫn luôn ghi nhớ câu châm ngôn của cô, phụ nữ chỉ có thể yêu chính mình, thì mới có tư cách đi yêu người khác và được người khác yêu.
Còn bây giờ thì sao?
Cô đã suy sút đến nỗi Cố Nam Nam cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cố Nam Nam biết, nếu không phải cô ấy đã vô cùng đau buồn và tuyệt vọng, thì nhất định sẽ không trở thành như bây giờ, cô không cười nhạo cô ấy, cũng không an ủi cô ấy.
Các cô đều biết việc an ủi này đối với cả hai bên đều sẽ rất nhạo báng, các cô đều là những người muốn kiêu ngạo mà sống, đặc biệt là vào lúc này, tốt hơn là không nên an ủi.
“Có thể nói chứ? Rốt cuộc là chuyện gì?” Cô và Khả Nhi đứng song song với nhau, cô nhàn nhạt hỏi.
Bây giờ đã là giữa đông, gió biển lạnh thấu xương, vô cùng lạnh.
“Nam Nam, anh ấy muốn đính hôn, cô dâu không phải là mình.”
Câu này có vẻ như cũng tương tự.
Đó cũng là câu mà cô đã từng nói với Lâm Khả Nhi.
Nhưng mấy năm nay, về chuyện tình cảm của Khả Nhi, chưa bao giờ nghe cô nhắc đến cả, Nam Nam cũng không hỏi qua, nhưng luôn nghe được một câu từ cô "người đàn ông mà chị đây thích vẫn chưa xuất hiện", những lời này làm Cố Nam Nam tin tưởng không chút nghi ngờ, thậm chí còn xem chuyện tình cảm của Lâm Khả Nhi như là một tờ giấy trắng, thậm chí đôi khi Khả Nhi còn bị cô và Quý Bắc Thần trêu chọc, nói cô ấy thật cô đơn và nên tìm một người đàn ông, không ngờ trong trái tim cô ấy vẫn luôn có sự tồn tại của người đàn ông đó, người mà cô ấy yêu và trân trọng nhất.
“Cậu định làm thế nào? Hay là gửi một xe vòng hoa đến hôn lễ cho anh ta giống mình này? Hay là mười xe?”
Cô không có ý chế giễu, chỉ là muốn để cô ấy nhìn ra một chút.
Trái tim cô quá nặng nề, nếu thật sự cứ như vậy, chưa bị người khác đánh bại, thì trước tiên đã bị chính mình đánh bại mất rồi.
Bọn họ đều là những cô gái mạnh mẽ, đây chỉ là một suy sụp nhỏ trên con đường đời của họ mà thôi, chỉ cần bước qua, thì sẽ cảm thấy mọi thứ không có gì là vấn đề lớn.
“Phụt ——” Lâm Khả Nhi bật cười nói, “Cậu nghĩ rằng mình cũng thô lỗ như cậu sao, gửi vòng hoa đến hôn lễ của người ta, có lẽ chỉ có người tài giỏi như cậu mới có thể làm ra được thôi.”
“Tụi mình cùng một loại người mà! Cậu cũng có thể làm.”
Hả giận, vết cắt trong tim đã lành trở lại, vậy thì Khả Nhi sẽ có thể nhấc chân và vượt qua.
Sau khi cười xong, Lâm Khả Nhi lập tức thu lại nụ cười, khẽ cụp mắt, cô cười nhạt nói, “Mặc dù mình rất muốn làm như vậy, nhưng mình không thể.”
“Tại sao? Mình có thể, cậu cũng có thể.”
“Không, mình không thể! Mình không thể bôi đen thể diện của Lâm gia, thật ra vẫn còn một điều mình chưa nói với cậu, đối tượng kết hôn của người đó chính là chị gái mình!”
“……”
Lập tức, mọi thứ xung quanh đều chìm vào sự im lặng của buổi sáng sớm.
Ánh mặt trời đã lên đến vị trí rất cao, nhưng cả hai đều không cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, mà chỉ có chói mắt và đau lòng.
“Chẳng những mình không thể làm như thế, mà hôn lễ của bọn họ mình cũng phải tham dự, với tư cách là người nhà mẹ đẻ của chị ta.”
Nói đến đây, Lâm Khả Nhi nhếch môi lên tự giễu, che mắt lại, “Nam Nam, có phải cậu thấy mình rất không có tiền đồ hay không!”
Cố Nam Nam cũng vươn tay và đặt lên mu bàn tay đang che mắt lại của cô, “Không, mình không nghĩ vậy, cậu đã rất cố gắng. Chẳng qua cậu đã gặp đúng người nhưng không đúng lúc mà thôi.”
Còn cô thì sao?
Sai thời điểm, gặp sai người.
Tình trạng cũng không tốt hơn cô ấy là bao.
“Nam Nam, cậu nói đi sao tình yêu của tụi mình cứ phải nhấp nhô như thế chứ? Một người phụ nữ mong muốn có thể tìm được một người đàn ông yêu cô ấy sâu đậm thì có gì sai?”
“Chúng ta đều không sai, sai chính là thời gian, sai chính là ý trời!”
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Lâm Khả Nhi, và biến thành tiếng nức nở, tiếng càng lúc càng lớn, cuối cùng là biến thành khóc to, tiếng khóc đinh tai nhức óc, toàn bộ bờ biển lạnh lẽo đều bị bao trùm bởi tiếng khóc rống của cô.
Cô đã khóc rất lâu, Cố Nam Nam vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đợi cô khóc hết tất cả đau buồn và tuyệt vọng trong lòng ra, rồi mới lấy khăn giấy ra đưa cho cô, “Khóc xong rồi, thì lau đi! Nữ thần kiêu ngạo đâu rồi, mặt mũi cậu đỏ lên hết cả rồi đấy, quả thực là xấu như đoàn xiếc thú, nữ thần cái gì chứ!”
Lâm Khả Nhi nín khóc rồi mỉm cười, khẽ đẩy cô bằng đầu gối, “Cậu cút đi.”
“Ây da, cuối cùng cũng cười.” Cố Nam Nam vươn tay sờ lên mặt cô và nói, “Muốn ra bãi biển rửa mặt không hả?”
“Cậu muốn đông chết mình sao?”
“Không, cậu sai rồi, cái mình muốn đông chết không phải là cậu, mà là trái tim nóng bỏng đó của cậu kìa.”
Lâm Khả Nhi khựng lại, ánh mắt trở nên tối sầm, “Không cần đông lạnh, nó đã sớm chết rồi.”
Kết quả là cả hai vẫn chạm vào nước biển lạnh buốt, rồi vỗ nhẹ lên mặt mình, sau đó cả hai nhìn nhau cười, lát sau biến thành cười to, tiếng cười hòa vào gió biển tạo thành một khúc nhạc êm tai.
Cách đó không xa là một chiếc Lincoln, lặng lẽ đậu ở góc khuất, người ngồi bên trong im lặng nhìn tất cả mọi thứ trên bãi biển.
Tư Bạch thở phào nhẹ nhõm rồi nói, “Tôi nói rồi bọn họ sẽ không tự tử đâu, do hai người các cậu nghĩ quá nhiều thôi.”
Mặc Lệ Tước thì hai mắt sâu thẳm, Ngự Phong thì vẻ mặt phức tạp.
Cả hai ngồi trong xe, khoanh hai tay lại, đều không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn đăm đăm vào hai người đang chạy nhảy trên bờ biển bên ngoài cửa sổ.
Dường như trong lòng cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tư Bạch bèn bày ra kỹ năng bổ đao của hắn, “Xem ra tác động của các cậu đối với các cô ấy cực kỳ nhỏ nha, nhìn các cô ấy chơi vui vẻ như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến sao!”
“Còn hai người các cậu, ngược lại đều lo lắng muốn chết, còn nói không thích người ta à? Tôi nghĩ các cậu lừa mình dối người cũng phải có cái giới hạn đi, lần sau còn có chuyện như này, cũng đừng kéo tôi theo, tôi rất bận.”
Lời của Tư Bạch vừa nói ra, biểu cảm của cả hai lập tức trở nên u ám, ánh mắt nhìn Tư Bạch như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Này, này!” Tư Bạch bảo vệ mình bằng hai tay, “Các cậu, các cậu muốn làm gì?”
Ngự Phong hỏi Mặc Lệ Tước, “Lệ Tước, chốc nữa đến Thế
Giới Đêm ngâm nước nóng đi, thế nào?”
Tầm mắt Mặc Lệ Tước dừng lại trên khuôn mặt của Tư Bạch, “Ý này không tồi.”
“Được, cứ như vậy đi!”
Tư Bạch khóc không ra nước mắt, hai người này biết hắn không biết bơi, cho nên cố tình muốn đi ngâm nước nóng, là muốn thay đổi luật pháp đùa chết hắn.
……………………
Một tuần sau, tập đoàn Mặc thị mở một cuộc họp báo.
Nói rằng sẽ hợp tác với tập đoàn Cố thị.
Tin tức này vừa được tung ra, các phóng viên lớn đã lập tức cạnh tranh đưa tin, bọn họ đều muốn có được thông tin hay ho đầu tiên, để làm thành một tin tức độc nhất vô nhị.
Hai ngày nay, tầng dưới tập đoàn Cố thị đều bị vây quanh chật như nêm cối, tất cả mọi người đều đang chờ đợi sự xuất hiện của Cố Nam Nam.
Còn về tin tức hai tập đoàn muốn hợp tác, là do Cố Nam Nam vô tình phát hiện ra trong bản tin buổi trưa phát trên tivi, cô tức giận đến mức lập tức gọi cho Mặc Lệ Tước, nhưng điện thoại hiển thị đã tắt máy.
Hắn đang cố tình, cố tình thả gió đi, nhưng lại tắt máy ngay thời khắc quan trọng làm cô không liên lạc được, nên sau khi về nhà cô sẽ đích thân đi tìm hắn.
Mặc dù thủ pháp dục cầm cố túng không thông minh lắm, nhưng lại vừa lúc làm sáng tỏ rằng hắn quan tâm đến cô.
Ngồi trong công ty, những ngón tay thon dài của Mặc Lệ Tước không ngừng gõ lên mặt bàn, tâm trạng rất tốt.
Trong lòng nghĩ chút nữa sau khi về nhà, thì cô sẽ đến tìm hắn với dáng vẻ như thế nào, tức giận, phẫn nộ, hay là ngạc nhiên……
Nghĩ về điều này, Mặc Lệ Tước chợt cong môi cười khẽ ra tiếng, điều này làm Tư Bạch sợ tới mức tí nữa thì chiếc ly đang cầm trong tay đã văng xuống đất.
Tư Bạch hết chỗ nói rồi, đây là một trò lừa bịp trẻ con, sao Cố Nam Nam có thể mắc mưu được.
Tuy nhiên, dường như có đôi khi hắn đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của đàn ông và phụ nữ trong tình yêu.
Chỉ một lát sau, nhân viên bảo vệ ở tầng dưới của công ty đã gọi điện thoại đến, nói rằng cô Cố Nam Nam tổng giám đốc Cố thị muốn gặp mặt tổng giám đốc, có chuyện quan trọng muốn nói.
Tư Bạch khẽ há miệng, vẻ mặt ngạc nhiên, thế nhưng Cố Nam Nam đã thật sự đến.
Hắn đau đớn đỡ lấy đầu, càng ngày hắn càng hoang mang về suy nghĩ trong lòng của những người này.
Mặc Lệ Tước có thể nói là nét mặt vô cùng rạng rỡ, tâm trạng tốt lên không ngớt.
“Bảo cô ấy lên đây đi!”
“Lệ Tước, làm như vậy có ý gì?” Tư Bạch cũng bắt đầu khinh thường Mặc Lệ Tước, “Cậu cũng thật ấu trĩ.”
Mặc Lệ Tước không nổi giận, ngược lại nói: “Muốn một người ấu trĩ đến, thì phải dùng thủ đoạn ấu trĩ, cậu xem không phải đã đến rồi sao?”
Tư Bạch: “……” Thế nhưng hắn cũng không còn lời gì để nói.
Rất nhanh, Cố Nam Nam đã đến cửa văn phòng của Mặc Lệ Tước.
Không có bất kỳ phép lịch sự nào, thậm chí cũng không gõ cửa, trực tiếp vặn tay nắm cửa và bước vào.
Còn chưa nhìn thấy người, Cố Nam Nam đã khó dằn nổi cơn giận mà gầm lên, “Mặc Lệ Tước, tốt nhất anh hãy nói rõ ràng cho tôi, chuyện hợp tác rốt cuộc là sao? Tại sao ngay cả một tổng giám đốc tôi đây cũng không hiểu được, rốt cuộc Cố thị hợp tác với Mặc thị thế nào? Anh hãy nói cho tôi nghe một lời giải thích hợp lý.”
“Bà xã đại nhân đừng nóng giận, nào, lại đây ngồi.”
Khuôn mặt của Mặc Lệ Tước đầy cảnh xuân, tâm trạng vô cùng tốt, nhất là khi nhìn thấy Cố Nam Nam, cả người hắn đều tỏa sáng.
Tư Bạch rót cho hai người hai ly cà phê.
Cố Nam Nam không quan tâm đến sự tồn tại của cà phê, tầm mắt phẫn nộ từ lúc bước vào đều chưa từng rời khỏi người Mặc Lệ Tước, “Mặc Lệ Tước, anh nên giải thích với tôi một chút.”
Mặc Lệ Tước liếc mắt nhìn Tư Bạch, Tư Bạch lập tức hiểu ra suy nghĩ trong lòng Mặc Lệ Tước, là đang cảm thấy hắn dư thừa quá đúng không?
Hắn cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại đây nhìn bọn họ tình tứ đâu!
Đã sớm muốn tìm một cái cớ để rời đi, bây giờ rất hợp ý hắn.
“Tổng giám đốc, nếu chút nữa có việc thì hãy gọi tôi.”
Tư Bạch rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cố Nam Nam và Mặc Lệ Tước, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
“Đã đói bụng hay chưa, muốn ăn gì? Có muốn tôi bảo thư ký mang đến cho em chút đồ ăn không.”
“Mặc Lệ Tước, bây giờ tôi đang nói chuyện chính sự với anh, anh đừng lãng sang chuyện khác.”
Về chuyện hợp tác cô vẫn chưa nghe qua, Mặc Lệ Tước đột nhiên công bố hai công ty hợp tác với nhau, rốt cuộc muốn làm gì chứ, cô hoàn toàn không thể hiểu được.
Nếu cùng công ty khác, cô có thể mặc kệ không hỏi, nhưng giới hạn là tập đoàn Cố gia, cô nhất định không thể để Cố thị bị hủy hoại trong tay mình.
“Bà xã, tôi vẫn chưa ăn gì, rất đói bụng, em có muốn cùng tôi đi ăn chút gì đó không?”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, hoàn toàn không cùng một lời nói.
“Mặc Lệ Tước!”
Lúc này Mặc Lệ Tước đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay Cố Nam Nam, “Đi thôi phu nhân, coi như là cùng tôi đi!”
“Anh……”
Lúc này cửa mở ra một lần nữa, giọng của Mạc Đồng vang lên ở cửa, “Lệ Tước, em mang bữa trưa đến cho anh……”
Edit: Lạc Lạc