Cố Nam Nam vội vàng đánh tay lái, thoát khỏi chiếc xe đang lao đến, nhưng hoàn toàn không chú ý đến cái cây to bên đường mà đâm thẳng vào nó.
Cô lập tức ngất đi, mất hết ý thức.
Mặc Lệ Tước đến bệnh viện, trong lòng hơi choáng váng, lúc này Mặc Tuyết còn đang nằm trong phòng cấp cứu, gần đây bệnh của Mặc Tuyết càng trở nên nghiêm trọng hơn, hắn không thể để cô một mình mà mặc kệ.
Du Minh Tuấn vội vã chạy đến, chưa kịp nói gì, thì đã bị ăn một đấm thật mạnh vào mặt.
Phun máu tươi trong miệng ra, hắn không nói lời nào, nhưng sự tức giận trong ánh mắt không phải một chút cũng không có, hắn cười khẩy, "Mặc Lệ Tước, tôi biết anh thích Mặc Tuyết, mà người tôi thích chính là Nam Nam, cớ gì không thành toàn cho nhau đi, một hai phải tra tấn nhau chứ? Làm như thế rất vui sao?"
Kết quả là hắn bị ăn thêm đấm thứ hai, lần này Du Minh Tuấn lựa chọn đánh trả, trên má Mặc Lệ Tước cũng trở nên sưng đỏ, "Mặc Lệ Tước, ngay cả khi anh hủy diệt Du gia tôi cũng không hề quan tâm, cuối cùng bây giờ tôi cũng đã hiểu ra, điều tôi muốn nhất là gì, không có cô ấy, tôi sống cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Anh đang đe dọa tôi? Cho rằng tôi không dám sao?"
Khóe miệng Mặc Lệ Tước cũng chảy ra tơ máu, hắn lau đi, tà khí lạnh lẽo vây quanh người hắn.
"Không, tôi không đe dọa anh, tôi biết anh dám, nhưng tôi sẽ không quan tâm đến nó, từ giờ trở đi tôi sẽ không vì Du thị mà hy sinh tình yêu của tôi nữa."
Mặc Lệ Tước cảnh cáo, "Đừng quên anh đã cưới Tuyết nhi."
"Tuyết nhi?" Du Minh Tuấn mỉm cười nói, "Không phải cô ấy là em gái của anh sao? Một câu Tuyết nhi thốt lên cũng thật là dễ nghe, nếu anh để Nam Nam biết tất cả những gì anh làm đều là vì em gái yêu quý của anh, anh cảm thấy cô ấy sẽ hận anh đến thế nào?"
"Anh dám!"
"Ồ? Anh đang đe dọa lại tôi sao? Tôi biết anh nói thì anh làm được, nhưng bây giờ tôi sẽ nói với anh, tôi có thể làm được điều đó trong một đêm, có muốn thử xem không?"
"Du Minh Tuấn!"
Du Minh Tuấn phản kháng quyết liệt như thế, đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn, chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép.
"Một khi đã như vậy, thì chúng ta cứ cá cược đi! Bây giờ tôi đã có thể nói cho anh đáp án cuối cùng, trên thế giới này, ngoài chính tôi ra, thì không một ai có thể chiến thắng tôi cả."
"Chống mắt lên xem."
Du Minh Tuấn nói xong thì bỏ đi.
Từ lúc bắt đầu, trái tim hắn vẫn luôn rơi vào tình trạng bối rối và bất an, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Du Minh Tuấn mở ra số của Cố Nam Nam, và gọi đi, điện thoại được kết nối nhưng không ai nghe.
Gọi một lần nữa, vẫn vậy.
Nam Nam, em không sao chứ!
Mặc Lệ Tước cầm điện thoại, dựa vào băng ghế, ngẩng đầu lên và nhắm mắt suy nghĩ, trong thời gian ngắn gần đây, trong đầu hắn lại đột nhiên hiện lên một số hình ảnh khi còn nhỏ, mặc dù mơ hồ, nhưng lại bắt đầu tăng lên từng chút một, điều này làm cho nội tâm của hắn vô cùng áp lực, mỗi lần hắn muốn tìm hiểu kỹ, thì lại phát hiện ra hầu như toàn bộ những ký ức thời thơ ấu của hắn đều đã biến mất.
Chuyện này rốt cuộc là sao, ngay vừa rồi, những mảnh vỡ như thế dường như đã trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy có một cô bé với bím tóc đáng yêu, mặt dây chuyền trên cổ của cô bé lóe sáng vô cùng đẹp, nhưng lại là một hình ngôi sao vô cùng ấu trĩ, tại sao chứ?
Rốt cuộc cô bé đó là ai, tại sao lại xuất hiện trong ký ức của hắn, xung quanh đều vô cùng mơ hồ nhưng duy nhất ký ức về sợi dây chuyền kia lại rất rõ ràng, rốt cuộc chuyện này là sao?
Chỉ một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Lúc này Mặc Lệ Tước mới đứng dậy khỏi ghế.
Nhìn Mặc Tuyết được đẩy ra từ phòng cấp cứu, nội tâm hắn vô cùng phức tạp.
Nhưng khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô, cả người hắn đều sững sờ, đây, đây không phải sợi dây chuyền trong ký ức của hắn sao?
..................
Đau, đau quá......
Mở mắt ra, nhìn xung quanh, bốn phía đều là khu vườn vô cùng xinh đẹp, chắc là khu vườn của một căn biệt thự rộng lớn nào đó, có hai đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ trong vườn.
"Anh Mặc, anh đợi đã, anh chạy nhanh quá em đuổi theo anh không kịp!"
"Hạ Chi Tinh, em chạy nhanh lên, đuổi theo anh nhanh lên! Nếu em chạy chậm, anh sẽ thật sự biến mất đó!"
Cố Nam Nam nhìn xung quanh, đây là đâu, rồi nhìn chính mình, dường như cô đang lơ lửng giữa không trung, cô đang quan sát từ không trung xuống.
Nói như thế, không lẽ cô đã chết rồi sao?
Ồ, phải rồi, cô nhớ ra, dường như mình đã xảy ra tai nạn giao thông, phải, tai nạn giao thông.
Chẳng lẽ cô đã chết trong vụ tai nạn giao thông đó rồi, những tư tưởng đang xuất hiện, chỉ là linh hồn của cô?
Cô vươn tay ra, và nhìn nó, không màu và trong suốt, không nhìn thấy gì cả, cô tin rằng mình đã thật sự chết rồi.
Nhưng khi cô cúi xuống, thì nhìn thấy, có một sợi dây chuyền ngôi sao sáng lấp lánh được đeo trên cổ cô, thật chói mắt......
Cô nhắm mắt lại.
Cô nhắm mắt, rồi mở ra, thì thấy rằng trên cổ của cô bé trong khu vườn phía dưới cũng có một cái.
Cậu bé bên cạnh tự đeo lên cho cô bé, "Hạ Chi Tinh, anh sai rồi, cái này tặng cho em được không?"
Cô bé mở to hai mắt của mình, chớp chớp, khó hiểu hỏi cậu bé, "Anh à, đây là gì, tại sao lại tặng cho Hạ Hạ."
"Đây là vòng cổ đính hôn đó, chờ Hạ Hạ lớn, anh Mặc sẽ cưới Hạ Hạ làm vợ được không?"
Cô bé vui vẻ gật đầu, "Vâng, được ạ, anh Mặc, anh nói thì nhất định phải giữ lời nha."
Sau đó cậu bé cẩn thận nâng đầu của cô bé lên, và hôn chụt một cái lên trán của cô bé.
Cả hai mỉm cười vui vẻ, rồi dắt tay nhau
về nhà, sợi dây chuyền dưới ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ......
"Vòng cổ......" Cố Nam Nam nói thầm, rồi từ từ mở bừng mắt.
Vừa mở mắt ra, đã bị tạt một chậu nước lạnh.
"Hừ, cuối cùng cũng tỉnh, tiện nhân."
Lạnh quá, Cố Nam Nam nhìn xung quanh, xung quanh là một mớ hỗn độn, dường như ở góc tường được đặt một chiếc giường gỗ, tấm chăn bên trên rất lộn xộn, ở góc bên kia đặt một cái bàn, ở trên có một gói mì, còn có một thùng mì gói còn dư, dường như đã bị mốc, toát lên một thứ mùi kinh tởm.
Đầu óc choáng váng, Cố Nam Nam lắc đầu vài cái, yếu ớt lên tiếng, "Đây là đâu? Tôi, sao tôi lại ở đây?"
"Tại sao lại ở đây? Chỉ có thể trách mày vì đã làm quá nhiều, dám xen vào chuyện của người khác, mày đúng là không sợ chết! Nếu không sợ chết như thế, vậy thì bây giờ tao sẽ thành toàn cho mày."
Hắn ta rất không khách khí đánh một gậy vào bụng cô, "A!!!"
Cô hét lên, đây không phải là nỗi đau bình thường, mà gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị gãy, khiến cô đã lập tức hét lên, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
Người đánh cô che mặt lại, nên không thể nhìn thấy vẻ mặt, nhưng nghe giọng của hắn ta lại cảm thấy dường như đánh phụ nữ là một việc rất vinh quang đối với hắn, "Ây da, tay đánh mạnh như thế chỉ hét một tiếng, vẫn không định đầu hàng à? Vậy chiêu này thì sao?"
Lại là một gậy thật mạnh, đánh vào lưng Cố Nam Nam.
"Á Á......" Cố Nam Nam cắn môi để không hét lên, môi cũng bị cắn đứt, chảy ra không ít máu.
"Ây da!" Người bịt mặt lúc này đã khó chịu, ném gậy xuống, và lấy roi ra, không ngừng quật lên người cô, vừa đánh vừa quát, "Hét lên cho tao, xin tha cho tao, quỳ xuống cho tao."
Kết quả là Cố Nam Nam đã bị đánh tới ngất, cũng không nghe thấy cô kêu một tiếng.
"Đại ca, dường như đã ngất rồi."
"Tạt nước cho tỉnh." Một người đàn ông khác ngồi trong góc lên tiếng.
"Vâng."
Lại là vài chậu nước lạnh được tạt đến.
Cố Nam Nam vẫn chưa tỉnh lại, tiếp tục vài chậu nước lạnh nữa, dường như lúc này cô mới có chút nhận thức.
Người đàn ông che mặt đang chuẩn bị cho những "yêu thương" tiếp theo, thì lão đại ở góc đã nhận được điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia nói, "Đừng đánh chết người, giữ lại vẫn còn hữu ích."
Lão đại tự xưng rất chân chó phụ họa, "Yên tâm đi, cô Tuyết nhi, nhất định sẽ giữ lại người cho cô, vâng, cứ vậy đi!"
Tuyết nhi?
Trong mơ hồ, dường như Cố Nam Nam đã nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Tuyết nhi, chẳng lẽ là Mặc Tuyết nhi sao?
Toàn thân cô đau đớn, trong lòng càng đau đớn hơn.
Cô đã không còn quan hệ gì với Du Minh Tuấn, chẳng lẽ còn muốn cô chết sao?
Không chấp nhận được sự tồn tại của cô đúng không?
"Mặc...... Anh Mặc, anh đang ở đâu?"
"Anh Mặc cái quỷ gì?" Người bịt mặt như cảm nhận được cô có chút khác thường.
Hắn thu roi lại.
Rồi sờ lên trán cô, "Đại ca, cô ta rất nóng, hình như bị sốt rồi."
"Đi, bắt cóc một bác sĩ đến đây cho tao."
"Vâng."
Lúc này Cố Nam Nam đã lâm vào hôn mê, nhưng trong miệng vẫn gọi anh Mặc gì đó.
"Anh Mặc, anh Mặc...... Đau quá, mau tới cứu em!!!"
..................
Tính mạng của Mặc Tuyết thoát khỏi nguy hiểm, Mặc Lệ Tước trở về nhà với một cơ thể nặng nề.
Nhưng không nhìn thấy Cố Nam Nam đâu, ngay cả đèn của toàn bộ biệt thự cũng đã tắt.
Ban đầu Mặc Lệ Tước còn nghĩ rằng do cô ghen và nổi giận, cho nên cố tình không bật đèn.
Khóe miệng mỉm cười, hóa ra cô cũng ghen à!
Chút nữa hắn thật sự rất muốn nhìn thấy biểu hiện của cô sẽ ra sao?
Thay giày, Mặc Lệ Tước đi thẳng lên lầu, hắn vào phòng và bật đèn lên, nhưng phát hiện ra căn phòng vẫn vắng lặng và không có gì cả, một chút hơi thở của người sống cũng không có, càng không có người.
Cô không ở đây?
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhất định cô đã bỏ trốn, kết quả là hắn tìm ở toàn bộ phòng của biệt thự mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Cố Nam Nam.
Không lẽ gia hỏa này đã về Cố gia sao?
Nhưng Cố gia không có ai cả, cô trở về làm gì?
Hay là quay về để gặp mặt người trong lòng sao?
Nghĩ đến đây, Mặc Lệ Tước trong cơn giận dữ, đã lập tức gọi cho Cố Nam Nam, nhưng điện thoại hiển thị là đường dây bận.
Hắn tức giận ném điện thoại lên ghế sô pha, quả nhiên, người phụ nữ đó vì muốn trả thù hắn cho nên lại đi tìm Du Minh Tuấn nữa có phải không?
Thật to gan.
Đang chuẩn bị ra ngoài, thì hắn nhận được cuộc gọi từ Ngự Phong.
"Người, đã xử lý xong."
"Ừ, tôi biết rồi."
Sau khi cúp máy, Mặc Lệ Tước rất vui vẻ.
Đã đi đến cửa nhưng vẫn xoay người lại, hắn rót cho mình một ly cà phê, rồi ngồi xuống sô pha, nhàn nhã và thanh lịch mở tivi lên......
Edit: Lạc Lạc