Trong lòng Lâm Lập Phong rất phức tạp, hắn không thể nào nói với Lâm Thục Uyển, xét cho cùng lúc trước là cô lấy cái chết để cầu xin Lâm gia giữ lại hắn, Lâm Thục Uyển có ân với hắn.
Hắn ngồi trên xe, hút rất nhiều thuốc, và không rời đi, hắn muốn có nhiều thời gian ở cạnh cô, nhưng cô lại cách xa hắn ngàn dặm.
Đến khi nào cô mới bằng lòng gần gũi với hắn đây.
Lâm Khả Nhi biết hắn không đi, nhưng cô cũng không đi ra, rõ ràng biết người chịu oan ức chính là cô, nhưng còn nói thông cảm cho chị ta gì đó?
Chó má, cô phải thông cảm thế nào chứ?
Cái gọi là thông cảm chính là cho chị ta tất cả mọi thứ của mình, thậm chí là bạn trai của mình, người cô thích cũng biến thành của chị ta, cô thông cảm vẫn chưa đủ sao?
Lâm Khả Nhi càng nghĩ càng giận, sau đó dứt khoát đóng cửa hàng lại, cầm lấy ô che và lao vào trong cơn mưa.
Bây giờ cô muốn đi gặp Nam Nam.
Xe của Lâm Lập Phong không nhanh không chậm đi theo phía sau, không gọi cô lại, mà vẫn luôn im lặng đi theo sau.
Ngự Phong lái xe đến chỗ của Mặc Lệ Tước, thì trên đường gặp được Lâm Khả Nhi đang che ô đi trên đường.
Ting ting ~
Ngự Phong dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, chào hỏi Lâm Khả Nhi bằng vẻ mặt du côn.
"Này, người đẹp. Muốn đi đâu! Miễn phí cho em một đoạn đường!"
Vốn dĩ tâm trạng cô đã không tốt, nhìn thấy Ngự Phong tâm trạng càng tồi tệ đến tột đỉnh.
Cô không quan tâm đến và đi về phía trước. Ngự Phong mỉm cười, tiếp tục nhấn còi không ngừng.
"Người đẹp, đừng vậy mà, tốt xấu cũng quen biết nhau, dù sao cũng cho anh được làm hộ hoa sứ giả đi!"
Lâm Khả Nhi gầm lên, "Đừng đi theo tôi."
"Khả Nhi, hay là em lên xe đi, nếu không chút nữa sẽ cảm lạnh."
Xét cho cùng, Ngự Phong không nói đùa, hắn biết cô đang giận hắn, nhưng trước mắt cũng không phải lúc để giận.
Rốt cuộc nha đầu này giận đến cỡ nào,có thể đến xe cũng không lái mà lại đi bộ trong mưa.
Lâm Khả Nhi quá lười để chú ý đến, phía sau còn có một gia hỏa đáng ghét đi theo, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên đáng ghét hơn nữa, rốt cuộc cô đã tạo ra nghiệt gì, sao cứ có cảm giác mỗi người đều đang muốn kiếm chuyện với cô.
Bước chân Lâm Khả Nhi nhanh hơn, nói với Ngự Phong đang không ngừng đi theo ở bên cạnh: "Tôi bảo anh đừng đi theo tôi, thật phiền."
Khóe môi của Ngự Phong cong lên thành một nụ cười nhẹ đầy quyến rũ, "Ây da, Khả Nhi, em đừng nói vậy, một cô gái đi bên ngoài trời tối rất không an toàn, ngay cả khi em ghét anh cũng được, không muốn nhìn thấy anh cũng được, hay là để anh tiễn em một đoạn đường đi! Muốn đi đâu?"
"Không phải việc của anh, anh mau trở về chăm sóc cho cô vợ xinh đẹp của anh đi!"
"Khả Nhi, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của em, sao lại đánh sang chuyện của anh rồi." Ngự Phong tránh nặng tìm nhẹ, rõ ràng biết cô có tình cảm với hắn, nhưng một hai phải giả vờ như kẻ ngốc, điều này làm cho Lâm Khả Nhi rất tức giận.
Lâm Khả Nhi nổi điên, cô làm một hành động vô cùng trẻ con, cô vẫy hết tất cả nước trên ô lên người hắn, rồi tức giận nói, "Ngự Phong, nếu anh muốn đi theo tôi, lần sau tôi sẽ tạt thẳng nước vào người anh, anh tin không."
"Anh tin, anh tin, em lên xe đi!"
Hai người đang nói chuyện, bỗng chiếc xe đi theo không xa không gần ở phía sau lập tức vọt đến phía trước, mở cửa xe ra, không chút ngần ngại và mạnh mẽ bế Lâm Khả Nhi lên xe.
Chiếc xe lao đi mất.
Ngự Phong ngồi ở trong xe, vẫn không di chuyển, im lặng nhìn chiếc xe rời đi, biểu cảm trên khuôn mặt dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng thật là phức tạp, trong một khoảnh khắc, hắn gần như muốn đạp mạnh chân ga đuổi theo, và cướp cô về.
Cuối cùng lý trí đã chiến thắng cảm xúc, và không đuổi theo, vừa rồi hắn nhìn thấy là ai đưa Khả Nhi đi, nếu là anh ta, vậy thì hắn cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Chỉ là......
Đột nhiên lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể thứ gì đó của mình đã bị người khác cướp mất......
Editor: Lạc Lạc https://www.wattpad.com/user/_laclac258_
..................
Bị bồng lên xe một cách khó hiểu, chờ Lâm Khả Nhi bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện ra người ngồi bên cạnh không phải ai khác, mà là Lâm Lập Phong.
"Anh làm gì vậy, để em xuống, em không cần sự thông cảm của anh!"
Lâm Lập Phong im lặng lái xe, mặc kệ Lâm Khả Nhi nói gì, mắng gì, hắn đều coi như không nghe thấy.
"Lâm Lập Phong, em đang nói chuyện với anh đấy, rốt cuộc anh có nghe thấy không? Anh nói một câu đi!"
Lời nói bị người khác phớt lờ, cảm giác vô cùng khó chịu, đặc biệt người đó lại là anh trai của mình.
"Anh à, chuyện của em không cần anh quản, thật đó." Lâm Khả Nhi cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy ống quần, giọng nói đã không còn cứng rắn như vừa rồi, "Anh, thật ra em có thể hiểu cho hoàn cảnh của anh, dù sao Lâm Thục Uyển cũng là ân nhân của anh, không khoa trương mà nói, không có chị ta sẽ không có anh của hiện tại, vì vậy..... Em không muốn làm anh khó xử."
Lâm Khả Nhi biết, ngoài phương diện này, ở những vấn đề khác, Lâm Lập Phong vẫn luôn giúp đỡ cô, chỉ cần cô muốn, mặc kệ là gì hắn cũng sẽ mua cho cô, mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho cô, chỉ cần là sinh nhật cô thì mặc kệ hắn có bận cũng sẽ dành thời gian ở cạnh cô, những điều đó cô đều hiểu, nhưng mà, bây giờ trong lòng cô rất hỗn loạn, nên cô mới trút tất cả sự tức giận của mình lên người hắn.
"Khả Nhi!"
"A?"
Lâm Khả Nhi xoay người lại, nụ hôn của Lâm Lập Phong rơi xuống, đột nhiên không kịp phòng bị.
Khi phản ứng lại, Lâm Khả Nhi lập tức đẩy Lâm Lập Phong ra, che lại đôi môi đỏ mọng, rống giận với anh, "Anh, anh làm gì vậy? Đây là trong nước, không phải nước ngoài."
"Anh biết." Lâm Lập Phong trả lời rất bình tĩnh.
"Biết mà anh còn hôn em. Thật là!"
Lâm Khả Nhi vội vàng lau cánh môi, lẩm nhẩm lầm nhầm hơn phân nửa, cụ thể là nói gì, Lâm Lập Phong cũng không nghe rõ.
"Khả Nhi, em ghét anh hôn sao?"
Bỗng Lâm Lập Phong hỏi.
Lâm Khả Nhi
ngạc nhiên nói, "Anh à, đột nhiên anh lại hỏi lời này, rất kỳ lạ, cuối cùng anh muốn thể hiện ý gì?"
"Ý anh muốn thể hiện vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"
Lâm Khả Nhi coi thường, tức giận nói, "Nếu đã rõ ràng anh cảm thấy em vẫn sẽ hỏi anh sao?"
"Ồ, ra là thế!"
Biểu hiện của Lâm Lập Phong vững vàng, trông như chuyện không liên quan gì đến mình, nhìn cô, nói từng câu từng chữ, "Bởi vì anh thích em."
"Phụt ~"
Lâm Khả Nhi lập tức cười ra tiếng, "Anh à, anh đừng trêu em nữa, chúng ta là anh em!"
"Cũng không phải anh em ruột, không có quan hệ huyết thống, làm vợ chồng cũng có thể."
Lâm Khả Nhi: "......"
Cô lập tức trở nên đề phòng, "Anh à, từ khi nào anh lại thích đùa như thế, em nhớ rõ anh vẫn luôn rất nghiêm túc mà."
"Ừ, bây giờ anh cũng đang nghiêm túc nói với em chuyện rất quan trọng!"
Kể từ khi hắn đến Lâm gia và nhìn thấy Lâm Khả Nhi, hắn đã thích cô bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì ngại với thân phận của mình, nên vẫn luôn không dám thổ lộ, hơn nữa hắn đã có đủ khả năng để mang lại hạnh phúc cho cô.
Vốn dĩ không có ý định nói vào ngày hôm nay, nhưng thấy cô sau khi nhìn thấy Ngự Phong liền thất hồn lạc phách như thế, tình cảm cất giấu trong lòng hắn lập tức bừng lên, nhịn không được mà nói ra.
Thật ra hắn cũng cảm thấy thời cơ bây giờ cũng vừa đủ tốt.
Lâm Khả Nhi trở nên nghiêm túc, "Anh à, anh hơi quá đáng rồi đấy, ngay cả khi em nói chọc anh nổi giận, nhưng cũng không đến mức phải trừng phạt em như vậy chứ!"
"Trừng phạt?" Lâm Lập Phong đỗ xe bên lề đường, "Em cảm thấy anh là loại người dễ dàng hôn phụ nữ sao?"
"......" Cái này không phải, chẳng qua, hắn đột nhiên thổ lộ, làm cô thật sự lắp bắp kinh hãi.
Thật sự, đến bây giờ cô vẫn hoàn toàn không tin.
Người anh trai vẫn luôn ở bên cạnh mình lại nói thích mình gì đó, không phải loại cốt truyện máu chó này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết thôi sao? Bây giờ đột nhiên xuất hiện trên người cô, làm sao cô có thể ngay lập tức thích nghi với nó?
"Sao không nói gì? Tốt xấu cũng là anh trai tỏ tình, dù thế nào cũng phải trả lời lại chứ."
Vẫn là một dáng vẻ bình tĩnh và thong dong, cô phải trả lời làm sao?
"Anh, anh đừng......"
"À, xem ra vừa rồi anh biểu đạt không được rõ ràng, đành phải làm một lần nữa vậy." Tiếp tục hôn lên môi cô.
"Um um......"
Nụ hôn lần này kéo dài hơn, cũng tăng thêm sức, thậm chí hắn còn khéo léo giữ đầu cô lại, khiến cô không có cách nào cưỡng lại, trông như một vụ cường hôn có dự tính trước.
Hôn thật lâu, hắn mới buông ra, "Lần này, có thể làm em thấy rõ lòng anh chưa?"
"Anh, anh......"
"Lần này đã hiểu tâm ý của anh chưa?"
Hắn đến gần làm cô đột nhiên có cảm giác áp lực, thậm chí còn vô thức lùi về sau, muốn tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, "Anh, anh chơi xấu!"
"Ý của em là em đã hiểu anh thích em rồi sao?"
"Ý em không phải vậy!" Lâm Khả Nhi che mặt lại, sắc mặt nóng lên, bây giờ cô sẽ tự trách dáng vẻ không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy này, hơn nữa, người cô thích, trước nay đều là người đó.
Điều này, cô rất rõ ràng.
Vì vậy, cho dù đã biết tình cảm của anh trai, cô cũng không thể đáp lại.
"Vậy ý em là gì, muốn chấp nhận anh sao?"
"Sao có thể, với em anh chỉ là anh trai!"
"Nhưng anh chưa bao giờ coi em là em gái!"
"...... Ngay cả khi anh nói như thế thì em cũng...... Thật ra em đã có người trong lòng."
Trước mặt anh trai, Lâm Khả Nhi cũng không có ý định che giấu, "Thật ra em vẫn luôn thích......"
"Anh biết, chuyện em thích Ngự Phong, anh đã sớm biết."
Đúng vậy, hắn đã biết từ lâu, mỗi lần Ngự Phong đến chơi nhà, ánh mắt của cô luôn dán chặt vào người hắn, chưa bao giờ dời đi, mỗi lần có thể nói với hắn một câu, ngay lập tức vô cùng vui vẻ. Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng Mặt Trời, Lâm Lập Phong đều biết tất cả.
"Anh, anh......"
"Nguyên nhân là vì biết em thích cậu ta, anh chưa bao giờ có suy nghĩ muốn nói ra tâm sự trong lòng với em, nhưng bây giờ thì khác, Ngự Phong đã kết hôn với chị em, nhưng, em vẫn không buông. Em nên biết, anh trai của em cũng không kém hơn cậu ta, bất cứ một chỗ nào."
Những lời này nghe ra rất bình thường, nhưng sao lại khiến cho người ta cảm thấy mặt đỏ tim đập chứ?
"Anh trai sẽ không ép em cho anh câu trả lời ngay bây giờ, anh sẽ chờ, chờ nhiều năm như thế rồi, chờ thêm chút thời gian này nữa cũng không sao."
"Nhưng em......"
Lâm Khả Nhi đan chặt hai tay vào nhau, "Anh, em không thể chấp nhận anh."
Lâm Khả Nhi nhanh chóng từ chối.
"Tại sao?"
Lâm Khả Nhi cười khổ, cười rất mỉa mai, cười trong nước mắt và nói: "Nếu em nói trước khi Ngự Phong kết hôn một tuần, em đã lên giường với anh ta, anh có còn thích em không?"
Editor: Lạc Lạc